Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3579 - Chương 3579. Ta Từ Trước Đến Nay Vẫn Vậy

Chương 3579. Ta từ trước đến nay vẫn vậy
Chương 3579. Ta từ trước đến nay vẫn vậy

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đối với câu hỏi của Khương Vọng, y chỉ trả lời theo kiểu giải quyết việc chung: “Chuyện tháng trước.”

Rồi y lại nghiêm cẩn bổ sung: “Ngày 15 tháng 5 Đạo lịch.”

Đúng là ngày thứ hai sau khi mình trốn về thành Võ An.

Khương Vọng không hiểu sao mà hơi thổn thức, lại hỏi: “Tiền bối có biết Dư Chân Nhân đi đâu không?”

Kịch Quỹ lắc đầu, lúc y lắc đầu, hình xăm tia sét ở mi tâm phảng phất tràn ra ánh chớp theo: “Ta cũng không biết.”

Khương Vọng than nhẹ một tiếng, không biết nói gì.

Tư tâm hắn hi vọng Dư Bắc Đấu đi tiêu dao nhân gian, mà không phải lấy một con mắt còn sót lại tiếp tục trảm yêu trừ ma.

Kịch Quỹ lại nói: “Nhưng ông ấy có để lại một câu, nói nếu ngày nào ngươi lương tâm trỗi dậy đến thăm ông ấy, để ta thuật lại câu nói này cho ngươi.”

Câu ‘Lương tâm trỗi dậy’ này, quả thật rất có phong cách chua lòm, ngấm ngầm hại người của Dư Bắc Đấu.

“Lời gì?” Khương Vọng hỏi.

“Sau này không cần tới.” Kịch Quỹ chậm rãi nói: “Đây chính là lời ông ta để ta nói với ngươi.”

Khương Vọng không nhịn được cười lên.

Dư Chân Nhân này, thật sự là một ngày không trêu cợt người, thì toàn thân không được tự nhiên.

Trước khi đi ra lồng Thiết Luật, rời đi Tam Hình Cung, còn cố ý để lại một câu nói như vậy chờ Khương mỗ hắn. Làm hắn cứ tưởng có việc gì trịnh trọng lắm, còn nghĩ rằng họ Dư để lại bí pháp truyền thế, lương phương tế thế gì…

Kịch Quỹ nói xong lời nhắn nhủ của Dư Bắc Đấu, quay người về trong điện, toàn bộ hành trình không có bất cứ giao lưu ngoài định mức nào.

Trác Thanh Như ở bên cạnh nói: “Kịch Chân Nhân chính là tính cách như vậy, cũng không phải nhằm vào ai.”

Khương Vọng nói: “Kịch Chân Nhân chịu lãng phí thời gian đến đáp lời ta, ta đã đã vô cùng cảm tạ.”

Bởi vì nguyên nhân Lâm Hữu Tà, hắn và Trác Thanh Như xem như kết bạn. Nhưng thật ra hắn còn rất lạ lẫm đối với Tam Hình Cung.

Quy Thiên Cung ít đến nhân gian, Củ Địa Cung bình thường không phải tuyệt địa thì không đến, Hình Nhân cung “Phụ cức huyền xích, thằng thiên hạ chi bất pháp” (1), cũng rất khó thực hiện ảnh hưởng tại nước bá chủ như Tề quốc.

(1): Cõng cành táo gai (ngụ ý gánh vác chông gai), treo thước, ràng buộc sự phạm pháp trong thiên hạ.

Pháp luật vào Tề thành Tề pháp.

Thật ra hắn chỉ tiếp xúc rải rác với thánh địa pháp gia này, nhưng mấy lần hữu hạn đều để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn. Mỗi khi nghe thấy tên, đều nổi lòng tôn kính.

Trác Thanh Như tóc rủ xuống như dây cung đi phía trước, gió thổi nghi thạch, leng keng không dứt.

Âm thanh của nàng ta càng có lực lượng hơn tiếng vang của nghi thạch: “Cung chủ nói gặp thì không cần, Tam Hình Cung tự có lễ nghi khuôn phép, ngài ấy tra chuyện thiên kiêu Nhân tộc bị hãm hại, cũng không phải đặc biệt vì ai. Để Khương huynh đừng có áp lực gì, chớ quên tấm lòng ban đầu, rèn luyện tiến lên là được.”

Khương Vọng nghiêm mặt nói: “Khương mỗ thụ giáo.”

Trước mắt chỉ có duyên gặp một lần với người chấp chưởng Củ Địa Cung Ngô Bệnh Dĩ, nhưng phong phạm tông sư mênh mông ngàn dặm, khiến người khó mà quên.

“Tiếp đây Khương huynh có về Tề không?” Trác Thanh Như hỏi.

“Không.” Đứng trên Thiên Hình Nhai này, Võ An Hầu Đại Tề nhìn về phương xa: “Ta ra biển từ nơi này thôi.”

Sóng biển đụng vào trên vách đá từng đoạn, lần lượt thịt nát xương tan, mà bẻ gãy sắc trời.

Trác Thanh Như cũng nhìn về phía mặt biển phương xa, bao nhiêu sóng ngầm ở trong đó: “Ngươi cũng mới trở về từ Yêu giới hơn tháng, đã lại phải ra biển chinh phạt, Tề đình phải chăng quá không săn sóc?”

Khương Vọng chỉ nói: “Mỗi một giây thời gian đều gấp gáp.”

“Có lẽ đây chính là nguyên nhân ngươi dương danh thiên hạ.” Trác Thanh Như cảm thán nói: “Gần đây thường đọc ‘Hữu Tà’, thường đọc thường thấy mới, Tề quốc thật sự là một nơi ra nhân tài.”

Khương Vọng mím môi không nói.

“Lần này Khương huynh ra biển, có định ra mục tiêu gì không?” Trác Thanh Như lại hỏi.

“Mục tiêu chưa nói tới.” Khương Vọng nhạt tiếng nói: “Đơn giản là kiểm nghiệm những giả vương Hải tộc này có chất lượng thế nào. Đơn giản là cố gắng một phần sức lực vì lãnh hải… Cũng đơn giản là tu hành.”

Hôm nay hắn không mặc trang phục hầu gia, lại càng thấy uy nghi hơn lần trước tới đây.

Nghi thạch trên đường núi kia, dường như vang lên vì hắn.

Trác Thanh Như nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nói: “Gần nhất ta đang định phụ cức huyền xích, du lịch khắp thiên hạ, còn chưa nghĩ ra trạm đầu tiên đi đâu. Vừa rồi ta đột nhiên nghĩ, chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu không liền ra biển cùng Võ An Hầu… Không biết có thuận tiện hay chăng?”

Khương Vọng hơi kinh ngạc: “Trác sư tỷ còn chưa từng du học sao?”

Đối với “Du học”, người họ Khương nào đó cũng không xa lạ gì, lúc trước hắn kết bạn với Hứa Tượng Càn, chính là vào lúc tên này trên đường đi du học.

Chỉ là người khác du học, là cõng hòm sách đi xa, ngắm phong cảnh thiên hạ, phẩm đạo lý thế gian, tăng thêm tu hành.

Hứa Trán Cao du học, là chạy theo chân Chiếu Vô Nhan, chân trời góc bể đều là tiện đường.

Giống như lời hắn ta nói trong một lần say rượu—— “Học vấn đều ở trong sắc đẹp.”

Dứt bỏ không đề cập tới mấy con sâu làm rầu nồi canh này, bản thân du học là một chuyện khá có ý nghĩa.

Học phái trong thiên hạ đều có thói quen du học. Đã là rèn luyện đệ tử, cống hiến một phần đủ khả năng vì người trong thiên hạ, cũng là vì truyền bá học thuyết càng thâm nhập, cụ thể hơn.

Nho gia cõng hòm sách cầm kiếm, đi xa đường, hiểu bất bình, thanh trừ cường đạo.

Mặc gia cõng rương đồng, bên trong giấu một số khí cụ, một số cơ quan, cần làm việc cho người.

Pháp gia cõng cức, treo thước, giấu dây thừng. Cức để trừng phạt cái ác, thước để công chứng, dây thừng để trói tặc.

Đạo gia bắt quỷ, Thích gia khổ hạnh.

Nông gia mang túi bảo, tích trữ giống tốt các phương.

Y gia hành nghề y lang, càng có mỹ danh “Tế thế”…

Hết chương 3579.
Bình Luận (0)
Comment