Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hải Kinh Bình tức giận nói: “Ngươi tốt nhất là thuận tiện.”
Khương Vọng cười nói: “Ngài nói cuộc quyết đấu này ai thua ai thắng? Chúng ta đặt cược thì thế nào? Đấu ánh mắt một trận?”
Hải Kinh Bình không chút do dự nói: “Đương nhiên là Trần Trị Đào có thể thắng được, ta đặt một ngàn nguyên thạch!”
“Ai không không.” Khương Vọng vội vàng ngăn lại, cười khan nói: “Đánh cược nhỏ vui vẻ, đánh cược lớn thương thân. Lão nhân gia ngài tuổi đã cao, cược lớn không tốt. Ta quên nói, trận đánh cược này là có hạn mức cao nhất.”
Hải Kinh Bình kinh ngạc nói: “Một ngàn nguyên thạch cũng coi như nhiều à? Đường đường Võ An Hầu, Tề đình không cho ngươi bổng lộc sao?”
Sự kinh ngạc của ông ta là chân thật như vậy, cho nên cũng đả thương người như thế.
Khương Vọng khoát tay chặn lại, buồn bực nói: “Được rồi, ta trời sinh không thích cược!”
Ngược lại, Hải Kinh Bình rất hứng thú: “Hạn mức cá cược hạn là bao nhiêu?”
Khương Vọng dựng thẳng một ngón tay.
“Một trăm nguyên thạch?”
“Một trăm viên đạo nguyên thạch.”
Hải Kinh Bình a một tiếng: “Ta cũng trời sinh không thích cược... Thắng đến tê răng à?”
Bọn họ ở đây trò chuyện vui vẻ.
Trần Trị Đào rất có phong phạm cường giả, uyên đình nhạc trì (2), bỗng nhiên cười khổ một tiếng, nhìn Phù Ngạn Thanh đối diện nói: “Còn đánh không?”
(2) có nghĩa là tính cách sâu như vực thẳm và cao như núi.
Cùng là thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi, Khương Vọng thậm chí còn nhỏ hơn y một vòng, hiện nay cần ba vị Hộ Tông trưởng lão đến giằng co. Mà mình thì sao? Còn tranh thiên kiêu đệ nhất duyên hải gì nữa!
Quả thực xấu hổ!
“Đánh cái rắm ấy!” Phù Ngạn Thanh chắp tay với Khương Vọng, xem như chào hỏi, trực tiếp quay người đi xuống dưới đài.
Dân biển chạy đến Thiên Nhai Đài xem trận chiến xôn xao một hồi.
Bên này đang tranh thiên kiêu đệ nhất duyên hải đâu, chuyện đại sự cỡ nào!
Anh chàng phẫn nộ kia lại trách móc: “Sao đang êm đẹp, đột nhiên lại không đánh rồi? Sáng sớm ta đều không làm việc, đoạt vị trí rất lâu đó!”
Tiếng hỗn tạp trong đám người tất nhiên là không bị để ý.
Võ An Hầu nóng vội thay người: “Trần huynh, các ngươi đây là?”
Phương Phác nhìn thấy Khương Vọng và Trúc Bích Quỳnh đứng chung một chỗ, vô cùng không thoải mái, chỉ giận mà không dám nói gì.
Giờ phút này sư phụ của hắn ta, người xếp hạng thứ hai trong Hộ Tông trưởng lão - Lưu Vũ đến, hắn ta cũng sinh ra lực lượng tới.
Không đợi Trần Trị Đào mở miệng, hắn ta đã âm dương quái khí nói trước một bước: “Một ít người không cần biết rõ còn cố hỏi. Thổ phỉ vào thôn, ai còn có thể yên tâm ăn cơm?”
Khương Vọng còn không hiểu ra sao, ánh mắt Trúc Bích Quỳnh đã lạnh xuống: “Ngươi nói ai là thổ phỉ?”
Phương Phác thường tự so mình với mỹ ngọc, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ vào thời khắc này, đỏ mắt gào thét: “Ngươi nói ai là thổ phỉ?! Ngày thường ta trông ngóng ngươi như vậy, ngươi đều lạnh lùng như băng, hiện tại làm chó cho người khác!”
Sợi tóc của Trúc Bích Quỳnh tung bay, nhưng tay Khương Vọng đã chặn ngang trước người nàng ta, ngăn nàng ta lại.
Mà chính hắn tiến lên một bước, thản nhiên nhìn Phương Phác: “Nếu bản hầu so đo cùng ngươi thì mất thân phận... Sư phụ ngươi là ai?”
Bị ánh mắt bình tĩnh như thế ép đến, cơn phẫn nộ của Phương Phác tan thành mây khói trong khoảnh khắc, dũng khí cũng tan đi theo đó.
Hắn ta phảng phất lúc này mới nhớ ra, vừa rồi hắn ta nói gì, hắn ta đang đối mặt ai!
Hắn ta đứng ở đó, không biết làm sao.
“Là ta.” Lưu Vũ đứng ra nói: “Hắn vẫn còn con nít, không hiểu chuyện lắm, có lời gì nói không dễ nghe, Võ An Hầu ngươi chớ...”
“Không đủ...” Khương Vọng nhỏ giọng lắc đầu, sau đó cho Hải Kinh Bình một ánh mắt xin lỗi, rồi giọng hắn chợt vang lên, thậm chí hắn còn giơ ngón tay lên, cực kỳ khinh miệt chỉ vào mấy người khác.
Lưu Vũ, Đặng Văn, Trần Trị Đào, Phương Phác, Hải Kinh Bình.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi! Bao gồm cả Hải trưởng lão!”
Ngón tay của hắn trực tiếp đảo qua một vòng: “Ngay ở Thiên Nhai Đài này, mấy vị không ngại cùng lên đi! Khương mỗ vẫn chưa sinh ra sớm mười lăm năm, cũng muốn thử tay một lần với mấy vị trưởng lão, mấy vị thiên kiêu của Điếu Hải lâu!”
“Để cho các ngươi biết được, công hầu Đại Tề, không thể khinh nhục!”
Một chuyện Khương Vọng giết Quý Thiếu Khanh tại Thiên Nhai Đài, lúc ấy đã dẫn tới gần như tất cả nhân vật quyền thế của quần đảo gần biển vây xem.
Dù sao cũng là ảnh thu nhỏ của cuộc đấu tranh giữa Tề quốc và Điếu Hải lâu.
Đủ loại chi tiết trong sự kiện kia, đã vang rền duyên hải từ lâu.
Câu nói “Nếu ta sinh muộn mười lăm năm, nhất định phải giữ Khương đạo hữu ở lại nơi này.” của Trần Trị Đào là tiếng kim loại vào lúc ấy, đã cứu vãn thanh thế tràn ngập nguy hiểm của Điếu Hải lâu, một thời bị lan truyền rộng rãi.
Cho nên rất nhiều người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, câu “Khương mỗ vẫn chưa sinh ra sớm mười lăm năm” này của Khương Vọng là lời đáp lại vượt qua thời gian, cũng là đả kích mạnh mẽ nhất đối với thanh thế của Điếu Hải lâu.
Mà câu đáp lại này vượt ra ra năm đó, không những kiếm chỉ Trần Trị Đào, thậm chí còn bao gồm cả ba trưởng lão Thần Lâm mạnh mẽ của Điếu Hải lâu.
Đây là sự tự tin uy phong bậc nào, khí phách trương dương dường nào?
Lúc hắn vui cười, tất cả mọi người cảm thấy mình có thể làm bạn với hắn, lời gì cũng dám nói, trò đùa gì cũng dám làm.
Lúc hắn nghiêm túc, mọi người mới hiểu, cái gì là vương hầu giết ra từ trong núi thây biển máu!
Giờ phút này Khương Vọng chỉ tay tứ phương, toàn bộ Thiên Nhai Đài đều lâm vào sự tĩnh mịch trong khoảnh khắc.
Những âm thanh ồn ào rầm rĩ kia, phảng phất đều bị nuốt chửng.
Tiếng sóng biển mãi mãi không ngừng nghỉ, phảng phất cũng trở nên rất xa xôi.
Dù là Trác Thanh Như vốn tính tình nghiêm túc lạnh lùng, từ trước đến nay rất khó chấn động vì chuyện gì, nhất thời cũng hơi cạn lời.
Đây chính là khiêm tốn của Võ An Hầu ngươi hả?
Mở miệng là muốn đánh với tất cả Thần Lâm của Điếu Hải lâu ở đây, tiện thể mang kèm một chân truyền Nội Phủ Cảnh?
Ngươi thật đúng là quá khiêm tốn!