Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Võ An Hầu!” Hải Kinh Bình bị điểm danh cũng không giận, chủ động đi đến phía trước, hai tay nâng lên, bày tỏ mình không làm bất cứ đề phòng nào, luôn miệng nói: “Không đến mức đó, không đến mức đó!”
Ông ta đương nhiên biết là đến mức đó.
Không phải nói Phương Phác quá đáng cỡ nào.
Chuyện Phương Phác theo đuổi Trúc Bích Quỳnh, gần như cả duyên hải đều biết. Trúc Bích Quỳnh không coi Phương Phác ra gì, cũng là chuyện người sáng suốt đều nhìn thấy.
Nhìn cô nương mình mong nhớ ngày đêm, lạnh lùng như băng với mình, lại chuyện trò vui vẻ với nam tử khác, tuổi nhỏ nhiệt huyết trong đầu tăng vọt, nói ra lời gì cũng không ngạc nhiên.
Nơi đây là Hoài đảo, xung quanh đều là sư trưởng đồng môn, đáy lòng Phương Phác vô cùng có cảm giác an toàn, thuận mồm âm dương quái khí một câu, thật sự không phải vấn đề lớn.
Lại nói khó nghe một chút, một Phương Phác đáng là gì? Lời y nói có sức nặng gì? Há có thể đại biểu Điếu Hải lâu?
Nhưng sở dĩ nói chuyện này “Đến mức đó”!
Chính là bởi vì thế cục, tình thế hôm nay của quần đảo gần biển, Khương Vọng thân là quân công hầu của Đại Tề, nhất định phải tìm cơ hội chèn ép Điếu Hải lâu.
Trầm Đô chân quân một lần hành động sáng tạo ra Trấn Hải Minh, trắng trợn thống hợp lực lượng duyên hải, lại chém sừng Vạn Đồng mà về, đẩy uy danh của Điếu Hải lâu lên độ cao mới ở trên biển.
Sự chèn ép của Tề quốc đối với Điếu Hải lâu cũng tới thời kì kịch liệt hơn xa trước kia.
Kế Chiêu Nam, Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Trử Lương... Đó là từng tầng từng tầng tới.
Không có cơ hội đều phải sáng tạo cơ hội, huống chi Phương Phác hôm nay chủ động đưa tới cửa đâu?
Phương Phác nhiệt huyết xông lên đầu, chỉ là tranh giành tình nhân, nhưng Khương Vọng trực tiếp cất cao vô hạn tính chất của vấn đề, lên cao đến phương diện Điếu Hải lâu vũ nhục công hầu Đại Tề! Còn cuốn cả mấy trưởng lão không liên quan như bọn họ vào...
Một Phương Phác không giữ mồm giữ miệng, liên quan gì đến sư phụ hắn ta? Lại liên quan gì đến Trần Trị Đào? Càng liên quan gì đến Hải Kinh Bình ông ta?
Một khắc trước còn ở lại chỗ này nói cười nhàn nhã, còn thiết lập ván cược đâu, một khắc sau đã trở mặt không quen biết, ngón tay đều chỉ thẳng vào lỗ mũi của lão nhân gia người ta.
Hà Quan tán nhân nói không sai, thể chế quốc gia độc hại vạn năm. Mấy công rồi hầu này, thật không phải thứ tốt gì!
Nhưng mỗi người tranh giành vì bản thân, thật ra cũng không có gì đáng nói.
Một trận này không thể đánh.
Đừng nói mấy người bọn họ cộng lại, thật đúng là không nắm chắc đối đầu với Khương Vọng xông pha ra thanh danh như thế.
Cho dù may mắn có thể thắng, lại nói ra ngoài thế nào?
Tam đại Hộ Tông trưởng lão của Điếu Hải lâu, thêm người đệ nhất thế hệ trẻ tuổi của Điếu Hải lâu, lại mang kèm một chân truyền, liên thủ vây đánh một người trẻ tuổi Tề quốc hơn hai mươi?
Lỡ như thắng, không chỉ khó mà nói, lại càng không dễ làm!
Nhục nhã công hầu Đại Tề, sau đó đánh đập công hầu Đại Tề. Đến lúc đó họ Khương lại không biết xấu hổ cho mình thêm mấy phát, vết thương nhỏ biến thương nặng, vết thương nhẹ biến sắp chết... Thì không phải cho người Tề cái cớ sao? Lại có khác gì hành vi của Phương Phác đâu?
“Thật sự không đến mức đó!” Hải Kinh Bình cực kỳ khẩn thiết: “Một đứa trẻ không biết giữ mồm miệng, Võ An Hầu đánh một cái tát, đạp mông hai lần, chính là dạy dỗ. Những người làm trưởng bối chúng ta, sao lại đến mức cũng động thủ theo? Truyền đi chỉ khiến người ta chê cười!”
Trái một câu đứa trẻ, phải một câu đánh một cái tát, Phương Phác xấu hổ giận dữ đến nỗi gò má đều đỏ bừng.
Một đứa trẻ hai mươi tư tuổi ư?
Nhưng hắn ta ngoài siết chặt nắm đấm của mình, găm móng tay vào trong thịt, cũng không nói nên lời gì nữa.
Lưu Vũ làm sư phụ của Phương Phác, thấy đồ đệ uất ức như thế, cũng chỉ im lặng. Bởi vì chỉ khi Phương Phác là một đứa trẻ không hiểu chuyện, Điếu Hải lâu mới không mất mặt lần này.
Dù sao ai lại so đo với một đồ ngốc đây?
Khương Vọng xưa nay không sợ người chơi ngang ngược, chỉ sợ bậc người thành tinh sành sỏi như Hải Kinh Bình này, đối phương hai tay mở ra không đề phòng, hắn thực sự không tiện rút kiếm.
Thầm nghĩ lại tìm lý do gì phát cáu một chút, cũng tiện cho Kỳ soái một món quà gặp mặt.
Nếu không thì trách Hải Kinh Bình quá lớn tiếng, chấn động lỗ tai, hư hư thực thực đánh lén?
Trần Trị Đào đã bước lên đến, miệng nói: “Võ An Hầu làm ta xấu hổ chết mất!”
Khương Vọng nhìn y, cũng không nói lời nào.
Trần Trị Đào bằng phẳng nói: “Năm ngươi mười chín tuổi, ngươi càng trẻ tuổi hơn hiện tại, ta cũng càng ngây thơ hơn bây giờ. Khi đó ta buông xuống lời hào hùng, nói nếu ta sinh muộn mười lăm năm, nhất định có thể ép ngươi xuống, giữ ngươi ở lại Thiên Nhai Đài.”
“Không cần mười lăm năm, ngươi chỉ cần thời gian ba năm, đã chứng minh ta ở thời điểm đó tự cho mình là đúng dường nào, không biết trời cao đất rộng dường nào!”
Y thở dài một hơi: “Mà sao cần đến ba năm chứ? Một năm kia trên Hoàng Hà Hội, ngươi đã làm ta biết chênh lệch thiên tư giữa ta và ngươi. Lúc ta ở Nội Phủ, khó vào top 8. Lúc ngươi ở Nội Phủ, đã đệ nhất thiên hạ.”
“Cuộc quyết đấu hôm nay, ta không muốn tiếp tục, không phải là có ý kiến gì với Võ An Hầu.”
“Chỉ là thiên kiêu đương thời ở bên cạnh, ta thẹn tự xưng là thiên kiêu!”
“Hôm nay ta đứng trước mặt ngươi, uổng phí năm tháng dài lâu, không nắm chắc gian nan vất vả. Thực sự ta rất bội phục ngươi.”
“Ta không bằng ngươi. Ta hiện tại không bằng ngươi, sau này cũng rất khó theo kịp ngươi.”
“Con đường dài dằng dặc, Trần Trị Đào đương nhiên sẽ nỗ lực.”
“Nhưng trời cao xa dường nào, biển cả rộng biết bao, giang sơn đời nào cũng có tài tử xuất hiện. Núi không chối từ đường, biển không ngừng chảy, đạp phá giày sắt cũng ngàn dặm. Hi vọng trong sư đệ sư muội của ta, lại hoặc là đồ tử đồ tôn của ta, có người có thể bì kịp được… Nỗ lực của ta và ngươi hôm nay!”