Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Việc này đương nhiên không làm khó được Bạch Ngọc Hà, nhưng ít nhiều có hơi qua loa.
Bạch Ngọc Hà tạm thời hiểu nó thành... Hầu gia yên tâm với năng lực của chính mình.
Thế là chỉnh đốn kỵ binh ra biển, vì không chậm trễ thời gian của Hầu gia, hắn ta vừa đi vừa khơi thông, vừa đi thuyền vừa mở đường —— Hầu gia ngay cả lộ dẫn cũng không để lại, ngay cả dặn dò trên đường cũng không có.
Hắn ta phải giải thích từng lần một, chúng ta là cận vệ của Võ An Hầu, theo Võ An Hầu ra biển.
Người hỏi Võ An Hầu ở đâu?
Đáp: chia binh hai đường!
Gặp phải tình huống như thế này, dưới tình huống giữ vững sức chiến đầu của vệ đội, hắn ta vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đến đảo Quyết Minh, cuối cùng bị vệ binh của đảo Quyết Minh cản lại.
Mãi mới chờ đến lúc đến Võ An Hầu xuất hiện, lại chỉ vỗ vỗ bờ vai của mình, để cho mình đi Hoài đảo chơi đùa một khoảng thời gian...
Không phải chứ.
Ta vừa bưng lên bát cơm của Khương Võ An ngươi, ngươi chơi mất tích, chơi cao ốc sụp đổ ngay ở Yêu giới cho ta.
Bạch Ngọc Hà ta đều không có một câu một lời oán giận, trung với cương vị, vùi đầu luyện binh.
Mãi mới chờ đến lúc ngươi trở về, ta cũng luyện binh ngàn ngày, chỉ đợi ngươi tập hợp lại, ta theo ngươi quét ngang bát phương, đồng thời rèn luyện bản thân, thăm dò cực hạn Ngoại Lâu, xông phá ngăn cách thiên nhân...
Kết quả ta vừa mới đến đảo Quyết Minh, ngươi đã đuổi ta ta rồi?
Ngươi có phải sợ ta cản trở ngươi hay không? !
Đường đường là Võ An Hầu, tin những vận thế hư vô mờ mịt kia, mà không tin thực lực của mình sao?
Bạch Ngọc Hà giang hai tay ra, đầy đầu nghi vấn.
“Khụ!” Võ An Hầu dù sao cân nhắc đến uy nghiêm của mình, thấp giọng giải thích nói: “Kỳ soái cảm thấy, trên việc trị quân, ta quá ỷ lại ngươi. Ngươi đi theo ta, ta không có chỗ trống phát huy binh pháp.”
Bạch Ngọc Hà vô tội nháy mắt, đại khái là muốn hỏi, Hầu gia ngươi có binh pháp gì có thể phát huy cơ?
Nhưng dù sao ăn cơm của người ta, cần phải uyển chuyển một chút, hắn ta bèn nói: “Nhưng nếu như ta đi... Tám binh trận huấn luyện năm nay, ngài đã quen thuộc chưa?”
Võ An Hầu gãi đầu, nói nhỏ: “Sau đó ngươi viết ra sổ cho ta.”
Bạch Ngọc Hà lại hỏi: “Còn có ‘Kỷ yếu hải thú’, ‘Sáu phương điển trên biển’, cùng ‘Nhập lục hải chiến tập’ thu thập sử dụng phân tích hải chiến kinh điển nhất từ trước đến nay chuẩn bị vì lần này ra biển... Ngài đều nắm giữ rồi chứ?”
Võ An Hầu quả thực bị hỏi khó, nghĩ ngợi, cắn răng nói: “Ngươi đều cho ta đi, sau đó ta học thuộc một chút.”
Thế là Bạch Ngọc Hà biết, lúc này thật sự là Kỳ Tiếu kỳ đại soái hạ mệnh lệnh bắt buộc, Hầu gia cũng không thể chống lại.
Hắn thậm chí tình nguyện học thuộc lòng!
Thôi! Bạch mỗ cũng không phải người cưỡng cầu!
“Được.” Bạch Ngọc Hà liếc mắt nhìn vệ đội hắn ta tự tay huấn luyện ra, đưa một hòm sách hắn chuẩn bị vì lần ra biển này cho Võ An Hầu, mà sau đó xoay người một mình đạp lên một con thuyền nhỏ rách nát: “Các ngươi lại đi kiến công lập nghiệp, một mình ta đi Hoài đảo lạ nước lạ cái đợi hầu gia, ta không sao cả. Dù sao cuộc sống của ta, mỗi ngày đều rất nhàm chán.”
“À, chờ chút đã!” Sau lưng truyền đến giọng nói của Võ An Hầu.
Bạch Ngọc Hà không quay đầu lại, đè kiếm thẳng sống lưng, vô cùng cao ngạo: “Có gì dặn dò?”
“Cũng không có gì... Chỉ nhắc nhở ngươi một chút, đến Hoài đảo đừng đề cập tên của ta.”
Bạch Ngọc Hà chỉ cảm thấy gió biển rất lạnh, thổi đến lạnh cả trái tim, chuôi kiếm rất lạnh, khí lạnh đều xuyên qua xương ngón tay. Hắn ta thờ ơ nói: “Hầu gia yên tâm.”
Thế là một chiếc thuyền con đi đường xa, cô độc bơi vào trong biển rộng.
Bạch mỗ ta cho dù có bị người đánh chết, mắng chết, nhảy xuống từ trong biển, cũng sẽ không nhắc đến tên của Khương Võ An ngươi!
Khi nhìn thấy con thuyền của Bạch Ngọc Hà đi xa, Khương Vọng mới sực nhớ ra mình là “chúa công”, bảo môn khách tới Hoài đảo chơi đùa, dù sao cũng phải đưa cho mấy viên nguyên thạch tiêu vặt mới đúng.
Nhưng nghĩ lại thì, nguyên thạch không nhiều, nên giữ lại cho người cần mới đúng.
So với Bạch Ngọc Hà xuất thân phú quý, chưa từng thiếu tiền thì ai là người cần tiền hơn, chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay.
Thế là yên tâm thoải mái vung tay dẫn theo thân vệ của mình đi tới trú doanh.
Kỳ Soái gọi năm nghìn sĩ tốt tới trướng của Khương Vọng, trong đó không có một binh tài tốt giỏi nào, còn thể hiện rõ rằng đám lính này chỉ để Khương Vọng huấn luyện trước, có thể đảm đương một phía trên chiến trường hay không thì còn phải xem biểu hiện của Khương Vọng.
Luyện binh thật sự là một môn đại học vấn, không thể khái quát đơn giản bằng một câu thưởng công phạt tội là được.
Khỏi phải nói, với xuất thân của Khương Vọng, trước kia hắn vốn không có cơ hội tiếp xúc với những kiến thức này. Về sau có cơ hội, cũng có cả phương hướng học tập, nhưng không có nhiều thời gian.
Cuối cùng, không có cách nào phân thân, thời gian tu hành còn không đủ, không thể lo liệu tất cả mọi thứ cùng một lúc.
Về việc luyện binh, quân trận là quan trọng nhất.
Gì mà Phi Giác, Nhạn Hành, Vân Long, Phong Đích, Câu Nguyệt…
Mỗi một loại quân trận đều cần phải huấn luyện hết lần này đến lần khác, biến hóa đủ kiểu đến độ khắc vào tận bản năng thì mới có thể ứng dụng trên chiến trường.
Đương nhiên, quân trận cơ bản của quân Tề đã được thống nhất, được thăng cấp và ưu hóa định kỳ. Năm nghìn sĩ tốt kia cũng không cần Khương Vọng huấn luyện lại từ đầu.