Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Môn khách Bạch Ngọc Hà tài hoa hơn người, vũ lược phi phàm, thống lĩnh thân vệ Phương Nguyên Du trung thành đáng tin cậy, tận tâm tận lực. Binh sĩ được huấn luyện vô cùng tốt.
Hai trăm cận vệ phân tán vào trong doanh, đóng vai trò trung tâm.
Thêm cả Khương Vọng trải qua nhiều lần đại chiến, đã có kinh nghiệm chiến trường phong phú, chẳng những được thấy heo chạy mà còn ăn cả thịt heo, thực hành theo đúng binh thư, rèn luyện mấy ngày, cũng rất ra dáng.
Nhưng tài năng điều binh đích thực vĩnh viễn không thể nào luyện thành trong doanh trại nhà mình.
Doanh địa của Khương Vọng vừa được dựng lên một cách thô sơ thì đã có hai đạo quân lệnh truyền đến cùng lúc. Một đạo quân lệnh trong đó thông báo rằng thời gian này hắn dốc lòng trị quân, xem như qua ải, có thể xuất chinh. Nhưng không đủ xuất sắc, căn cứ vào nguyên tắc phụ trách chiến sĩ xuất chinh, cần phải cắt giảm danh ngạch.
Nguyên văn là: “Chiến sự thô sơ, không có tài năng của Ngũ đô thống, cắt giảm hai nghìn.”
Lại lấy binh tốt Đại Tề làm ví dụ, đô thống chưởng quản một nghìn quân, Ngũ đô thống là chỉ nhân tài chiến sự chưởng quản năm nghìn quân.
Chẳng biết Kỳ Tiếu dành thời gian đến kiểm tra Khương Vọng trị quân lúc nào, còn đưa ra bình luận rồi thẳng tay cắt giảm quân dụng, cắt mất hai nghìn binh ngạch của hắn.
Mặc dù không biết mình bị mất điểm như thế nào, nhưng cũng không thể nào nghi ngờ phán đoán của một danh tướng đương thời, càng không thể khiêu chiến quân lệnh.
Chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn linh liên lạc điều đi hai nghìn binh sĩ mà hắn dốc lòng huấn luyện mấy ngày nay.
Hai nghìn sĩ tốt bị rút đi, võ đài rộng lớn bỗng chốc trống ra một nửa, cảm giác này thực sự không được dễ chịu cho lắm.
Thậm chí Phương Nguyên Du còn rớt nước mắt, một thằng đàn ông to con thô lỗ mà hai con mắt đỏ ngầu cả lên.
Khương Vọng nhìn hắn ta một cái, nghiêm túc mở đạo quân lệnh thứ hai ra…
[3922 - quân lệnh hải quân – Tam đô thống Khương Vọng – 01.
Mục tiêu: Đảo nổi số một khu vực Đinh Mão Hiệp Phòng.
Kỳ hạn: Ba ngày.]
Ngày thứ tư Khương Vọng tới đảo Minh Quyết, Kỳ Tiếu lệnh hắn mang binh tiến vào Mê giới.
Trước giờ Tý ngày 22 tháng 6 còn chưa tới là mất cơ hội.
Cho đến tận bây giờ, chỉ học một khóa, hắn và Kỳ Tiếu cũng chỉ gặp mặt một lần.
“Chỉnh đội, trong vòng một khắc, chuẩn bị xuất chinh.” Khương Vọng thu quân lệnh, bình tĩnh nói.
“Chỉnh đội!” Phương Nguyên Du lau nước mắt, hô lên.
Người trên võ đài lập tức chia nhau ra chạy như những nhánh sông, nhanh chóng rút lui có thứ tự, giải tán xong, ai nấy đều đã mang theo võ trang.
Lúc này, bầu trời sà xuống biển, gió thổi cờ tung bay.
Bầu không khí căng thẳng bức bí chưa từng rời khỏi đảo Quyết Minh.
Khương Vọng hỏi: “Phương Nguyên Du, sao ngươi lại rơi nước mắt?”
Phương Nguyên du mặc giáp toàn thân, nửa quỳ xuống: “Mạt tướng vô năng, cô phụ đại ân! Ngài dương danh thiên ngoại, hùng khôi trong nước, sao có thể chịu nỗi nhục bị cắt giảm binh ngạch? Nếu là Bạch tiên sinh phò tá ngài thì làm sao ra nông nỗi này!”
“Bản hầu không phải người trong binh đạo, đây vốn không phải chuyện mất mặt gì.” Khương Vọng bình tĩnh nói: “Giảm binh là việc chiếu theo phán đoán của Kỳ Tiếu về năng lực quân sự của ta, không thể coi là nhục. Chính vì bản lĩnh của bản hầu tầm thường nên mới muốn tới dưới trướng Kỳ soái học tập, không phải sao? Đừng có như con gái thế.”
Phương Nguyên Du lập tức đứng lên, áo giáp đụng nhau lách cách, đầy vẻ không cam lòng.
Có câu chủ nhục thần chết, Khương Vọng chỉ có thể xưng là Tam đô thống, là do hắn ta và các huynh đệ ngày thường còn chưa đủ cố gắng. Cho dù ở hạ địa, ở Yêu giới, hay ở bất cứ đâu, có nơi nào mà Hầu gia không được tôn kính?
Đến khi dẫn hắn ta và các thân vệ khác ra chiến trường thì ngay cả Ngũ đô thống cũng không làm được.
Hắn ta quá tầm thường, không gánh nổi sự tín nhiệm của Hầu gia!
Khương Vọng cất bước tiến lên, đưa tay sửa sang áo giáp cho hắn ta: “Nguyên du, trong ấn tượng của ta, ngươi không phải người yếu đuối như vậy. Trên chiến trường Tề Hạ, chúng ta uy phong nhường nào. Lúc phá Tích Minh, ngươi ở sau lưng ta. Lúc quét sạch Hội Minh, ngươi che chở cho ta. Như bây giờ là thế nào? Là xấu hổ thay cho bản Hầu sao?”
Cảnh tượng trên chiến trường Tề Hạ chợt dâng lên trong tâm trí, dồn dập như thủy triều.
Giương cờ thắng đuổi theo, phóng ngựa trong máu lửa…
Rất nhiều lời chực trào trong cổ họng, nhưng Phương Nguyên Du là người ăn nói vụng về, mãi không thốt nên lời.
Khương Vọng vỗ vai hắn ta: “Được rồi, nếu ngươi cảm thấy bản Hầu không được tôn trọng đúng mực thì hãy mang theo các huynh đệ biểu hiện tốt một chút.”
Hắn nhìn ra ngoài đảo, nhìn đại dương vô tận, giọng nói cũng mênh mông theo: “Thứ không thể lấy được trên giáo trường thì chúng ta sẽ lấy được trên chiến trường.”
Phương Nguyên Du nhìn hắn, lúc này, hắn ta thật sự thấy được một đại nhân vật đứng trên đỉnh Đông quốc, nắm giữ uy quyền, hùng danh vạn dặm!
Mà không chỉ là một vị tướng quân trẻ tuổi anh dũng vô địch trên chiến trường Tề Hạ nữa.
Nắm tay đặt lên lồng ngực, hắn ta thề rằng đây chính là lá cờ mà mình đi theo suốt đời: “Mạt tướng… lĩnh mệnh!”
…
…