Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âm thanh này càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp, cuối cùng giống như một ngọn núi thịt mất đi sự sống, rơi thẳng xuống nơi không đáy.
Lúc này, hai đội Hải tộc quay đầu bỏ chạy đằng xa và một tướng linh Nhân tộc áo giáp rách nát, toàn thân đẫm máu mới xuất hiện trước mắt các tướng sĩ trên boong tàu.
Cức Chu được lệnh đi trinh thám lập tức chạy tới, Cức Thương hội tụ kim hành nguyên lực liên tiếp xuất chiêu, xử sạch hai đội Hải tộc kia.
Phương Nguyên Du đang muốn hỏi han tướng lĩnh Nhân tộc kia về tình hình tại khu vực này thì người kia đã chủ động chạy tới, hô to: “Phù đảo Tân Dậu Đại Tề, xin chi viện gấp, xin vị tướng quân này theo ta chiến đấu!”
Đây đã là khu vực Tân Dậu!
“Tình hình Phù đảo khu vực Tân Dậu hiện tại như thế nào? Cần trợ giúp ở mức độ nào? Có kiên trì chống đỡ được nữa hay không?” Sau khi được lệnh, Phương Ngyên Du nhanh chóng tìm được lối đi, chạy tới khu vực Đinh Mão, lúc này đã trễ nải rất nhiều thời gian: “Ta cũng đang có quân vụ, thời gian cấp bách…”
“Bản tướng Ngô Độ Thu!” Tướng lĩnh kia giơ bàn tay màu đỏ ngòm lên, cầm tướng lệnh của mình, bay đến trước đầu thuyền, đón lấy mũi nỏ lạnh lẽo nhắm thẳng vào mình, cao giọng nói: “Trước là chính tướng của Xuân Tử quân, hiện là Phó đảo chủ của Phù đảo thứ nhất Tân Dậu! Bản tướng sẽ chịu tất cả mọi trách nhiệm với những lời mình nói ra hôm nay. Ta xin được trích dẫn Điều 9 và Điều 11 trong Quy định thời chiến trên biển của Đại Tề, chính thức trưng dụng chiếc tàu chiến này. Các ngươi không được từ chối! "
Khương Du Nguyên thoáng sửng sốt, vừa tức giận vừa buồn cười.
Chưa nói tới việc hắn ta cần phải chịu trách nhiệm với hơn ba nghìn giáp sĩ trên thuyền thì hắn ta đã không thể tùy tiện xuất chiến trong khi chưa rõ tình hình. Càng không cần phải nói tới việc bọn họ còn đang vội vàng chấp hành quân lệnh của Kỳ Soái.
Chỉ một tên chính tướng Xuân Tử quân nhỏ nhoi, còn là “cũ”, mà còn muốn chiếm thuyền chiến của Võ An Hầu Đại Tề?
Ngươi nghĩ gì? Điều lệ nào chống lưng cho ngươi?
“Còn không theo ta?” Ngô Độ Thu giận dữ quát, thậm chí còn muốn xông lên thuyền: “Các ngươi không biết quân pháp Đại Tề?”
“Ngươi có biết ngươi đang cản thuyền của ai không?” Phương Nguyên Du đè tay lên quân đao, vô cùng nghiêm túc.
“Mặc kệ ngươi là ai!” Vị chính tướng Xuân Tử quân từng chuyện trò vui vẻ với Trọng Huyền Thắng này, giờ phút này, trông chẳng khác gì hổ điên, thậm chí còn vung thanh kiếm gãy nhuốm máu trong tay: “Nếu dám không cứu, ta sẽ giết ngươi!”
Cứu viện đồng đội vốn là nghĩa vụ, giống như vừa rồi bọn họ không chút do dự tấn công hung thú chiến tranh Nỗ Chương, giết chết Hải tộc.
Nhưng quân lệnh cũng có tuần tự, có gấp và không gấp, bên nào nặng bên nào nhẹ không phải điều mà Phương Nguyên Du có thể phán đoán.
Thống soái như Kỳ Tiếu, tầm nhìn là cả đại dương, hạ cờ vì toàn cục, không tranh dài ngắn nhất thời. Quân cờ ích kỷ tư lợi, làm hỏng đại cục, là lỗi của ai?
Bạch tiên sinh từng nhấn mạnh nhiều lần, trăm luật tòng quân, nghe lệnh làm đầu.
Phương Nguyên Du rút đao ra khỏi vỏ không chút do dự.
Trên tàu toàn là tiếng rút đao!
Ngô Độ Thu thoáng tỉnh táo hơn một chút, đau buồn cất tiếng: “Nếu còn không đi, phù đảo Tân Dậu sẽ không còn!”
Lúc này, một giọng nói vang lên: “Bản hầu bị ngươi chiêu mộ rồi đấy!”
Khương Vọng khoác áo xanh xuất hiện trên boong tàu, nhìn Ngô Độ Thu trước mũi tàu, hơi nhướng cằm, nói: “Đi thế nào?”
Chiếc lâu thuyền này là thuyền của Khương Vọng!
Bất cứ điều lệ gì, cũng không điều động được!
Ngô Độ Thu nhìn vị Quân Công Hầu trẻ tuổi danh vọng bậc nhất này, cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng cũng không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, xoay người bay nhanh: “Mời theo thuộc hạ!”
Khương Vọng ngoắc tay một cái, tóm Ngô Độ Thu đã bị thương nặng lên thuyền, giọng điệu vẫn bình thản: “Chỉ đường là được.”
Lâu thuyền Phi Vân to lớn bay lượn trên khu vực Tân Dậu, thuyền gai đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ bên trái lâu thuyền, một con thuyền gai khác cũng bay cao lên, bảo vệ bên phải.
Hàng nghìn giáp sĩ trực luân phiên vào vị trí.
Mở hộp nỏ, tên lên dây, đao ra khỏi vỏ, từng cột mốc của trận văn đều chất đầy Đạo Nguyên Thạch.
Các chiến sĩ đang nghỉ ngơi trong khoang thuyền cũng bắt đầu mặc giáp, từng đội đi lên boong tàu, kết quân trận, cầm vũ khí.
Khí huyết tràn ngập chiến hạm, nguyên khí bừng bừng.
Cả chiếc lâu thuyền đã bày ra tư thái chiến tranh, tốc độ mười hai trận, như một con ác thú thức tỉnh, gầm thét xông lên như rồng, lao thẳng về phìa phù đảo đầu tiên của Tân Dậu.
Khu vực Tân Dậu tổng cộng có ba phù đảo, bảy Hải Sào, là khu vực mà Hải tộc chiếm ưu thế lớn nhất.
Ba phù đảo tương trợ lẫn nhau, duy trì thế cân bằng yếu ớt, củng cố một phần nhỏ địa bàn.
Nhưng ba ngày trước, bọn họ nghênh đón một trận biến hóa kịch liệt.
Không biết vì sao phù đảo thứ ba lại đột nhiên lật ngược sau một đêm, phù đào thứ hai không kịp phòng bị cũng bị trọng thương một lượng đại quân, chỉ có thể cố thủ trên đảo.
Đại quân Hải tộc gần như đốc hết toàn bộ lực lượng, vây quanh phù đảo thứ nhất và thứ hai.
Ngô Độ Thu là Phó đảo chủ phù đảo thứ nhất, xông phá vòng vây đi cầu viện. Đột nhiên gặp phải Mê giới dịch chuyển, đã đừng bên bờ tuyệt vọng. Nhưng lại đột nhiên gặp được lâu thuyền Phi Vân mới tìm được sự sống từ chỗ chết.
Lúc này, trên lâu thuyền, y nhìn chằm chằm phía trước, tay siết chặt đến độ rách thịt.
Khi lâu thuyền Phi Vân chạy hết tốc lực tới đích thì đúng lúc đại trận của phù đảo thứ nhất bị công phá! Đội quân Hải tộc như thùy triều tràn lên phù đảo, chém giết với tu sĩ bảo vệ đảo.
Chiến thuyền Tề quốc đang nhanh chóng tới gần đương nhiên cũng bị Hải tộc phát giác, từ kèn lệnh liên hồi và quân tinh nhuệ đang gấp rút lui về có thể thấy Thống soái Hải tốc đang cố gắng giải quyết biến số ngoài ý muốn này.
Nhưng đại quân đang chém giết lẫn nhau sao có thể tách ra dễ dàng như vậy.
Đây chính là lúc dùng tới đội dự bị, hai nghìn chiến sĩ Hải tộc nhanh chóng kết quân trận, nghênh đón Phi Vân.
Khương Vọng chắp tay đứng trên mui thuyền, nhìn chiến trường hỗn loạn trước mắt, gần như không phân nổi địch ta, nhẹ giọng nói: “Ngô tướng quân, mấy ngày nay bản Hầu có đọc binh pháp, học được đôi điều. Ngươi biết đạo binh pháp, quan trọng nhất là câu nào không?”
Ngô Độ Thu nhìn chằm chằm đám Hải tộc: “Xin thỉnh giáo!”
Khương Vọng vỗ nhẹ lên thanh kiếm trên eo, thân như tia sáng xanh vụt ngang mặt trời, đã tiến vào quân trận Hải tộc.
Ngô Độ Thu còn chưa kịp phản ứng.
“Vù vù vù vù vù!”
Tất cả nỏ trên lâu thuyền Phi Vân, Quyết Trương, Hoàng Kiên, bao gồm Xạ Nguyệt,… đều thi triển hết uy năng, mũi tên như mưa!