Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3609 - Chương 3609. Chiếu Hải Thần Mâu Đối Càn Dương Xích Đồng!

Chương 3609. Chiếu Hải Thần Mâu đối Càn Dương Xích Đồng!
Chương 3609. Chiếu Hải Thần Mâu đối Càn Dương Xích Đồng!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Chiếu Hải Thần Mâu đối Càn Dương Xích Đồng!

Ánh mắt giằng co ánh mắt, thần hồn đụng độ thần hồn.

Ngư Quảng Uyên ở trong Ngự Hải Giáp, bành trướng mấy trăm trượng theo nó, thanh đao nằm ngoài giáp trụ.

Ngự Hải Giáp tay cầm đại đao trăm trượng to như đỉnh núi, trận văn dày đặc, vĩ lực tự sinh… lại bị ép tới nỗi không nhấc đao lên nổi. Từ đầu đến cuối vẫn chưa vung được đao nào.

Còn thanh đeo hẹp của hắn ta thì lóe lên ánh chớp, phá không mà đi, đâm xuyên phạt địch.

Nhân tộc từng có thời đại phi kiếm, huy hoàng ngắn ngủi.

Hắn ta cũng từng đặc biệt nghiên cứu, được mấy phần chân ý, có thể lấy phi đao giết địch, đao thể nhỏ hẹp tàn nhẫn, thường có thể đánh cho đối thủ trở tay không kịp.

Nhưng Khương Vọng nhìn cũng không thèm nhìn, trong thế công như vũ bão, chỉ tùy ý rạch ngang một kiếm.

Mỗi lần phi đao của Ngư Quảng Uyên phóng tới đều bị tùy ý chém bay!

Đã gặp cả ba vị tuyệt đỉnh của thời đại phi kiếm, thuật phi đao này của Ngư Quảng Uyên thực sự không đáng là gì.

Ngư Quảng Uyên tuyệt đối không ngờ được, hắn ta chỉ tiện tay đánh dấu một kẻ địch lại rước về một phiền phức lớn như thế cho bản thân. Hắn ta càng không ngờ được chỉ mất một bước tiên cơ mà lại bị đánh túi bụi khắp nơi!

Thậm chí nếu không phải trong người mang huyết nguyên thần thông, bất tử nan diệt, chữa lành thương thế trong nháy mắt… thì mới bắt đầu đã bị chặn đánh trọng thương như thế, bây giờ e là thi cốt khó tìm!

Quá cường đại.

Bạch Tượng Vương nói người này là kiêu mệnh Nhân tộc không hề nói ngoa chút nào.

Chí ít thì Ngư Quảng Uyên cũng đã đích thân trải nghiệm, cảm giác áp bách mà hắn ta cảm nhận được đã rất gần với lúc đối mặt với kiêu mệnh.

Khương Vọng giống như một đầu bếp thạo việc, lấy thế công như thác nước chảy xiết đè ép Ngự Hải Giáp khổng lồ… từng đao cởi giáp!

Thân thể, giáp thần thông, thần hồn của Ngư Quảng Uyên đồng loạt bị lột xuống, từng mảnh bay ra như vảy.

Thành thật nướng cá!

Cuối cùng Ngư Quảng Uyên lại không thể chịu đựng nổi, cũng biết trước mặt đối thủ kinh khủng bực này, nếu chỉ dựa vào chờ đợi thì vĩnh viễn cũng không chờ được cơ hội.

Ngự Hải Giáp lưng đao ba lá cờ lệnh, lá cờ mang chữ Trấn đột nhiên giương lên, che lấp cả bầu trời! Từ đó ánh sao không chiếu xuống, chỉ thấy biển xanh.

“Trấn” này, Trấn Tinh Lâu!

Nhân tộc gọi thế giới này là Mê giới, Hải tộc gọi thế giới này là Hoặc thế. Bởi vì nó điên đảo hỗn loạn, mê hoặc chư linh, ở cả Nhân tộc và Hải tộc đều không được xem là hữu hảo.

Quy tắc hiện thế và quy tắc biển cả đều không thể chủ đạo thế giới này, Nhân tộc và Hải tộc đều bị những thứ khác xâm chiếm.

Nhưng trong thế giới không phân Đông Tây, không phân Nam Bắc. Nhân tộc lấy trời sao làm chỉ dẫn, Hải tộc lấy biển cả làm màn trời.

Hiện tại Ngư Quảng Uyên đã trấn áp nơi chỉ dẫn của Khương Vọng, biển cả giận dữ dậy sóng kịch liệt.

Hắn ta lại sáng tạo ra quy tắc có lợi cho thế giới của mình hơn, muốn từ đó ngóc đầu lên thoát khỏi tình trạng bị đàn áp này.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, u quang vô tận đã bị ánh lửa bao trùm.

Bóng đêm mà đại dương mang tới đã bị ánh sáng xua tan.

Ngư Quảng Uyên cúi đầu giật mình.

Lửa lớn đang thiêu đốt trên nước biển!

Đại dương hóa biển lửa.

Vẫn nghe được thủy triều nhấp nhô, vẫn có sóng biển cuộn trào, nhưng đều ở dưới biển lửa, cũng không thể giãy thoát giống như Ngư Quảng Uyên hắn ta.

Lại có từng ngọn lửa phóng ra.

Từng ngọn lửa nở ra một đóa hoa đỏ.

Trên biển lửa là biển hoa!

Ngư Quảng Uyên muốn đọ sức trên phương diện quy tắc thì sẽ phải trực tiếp đối diện Hỏa giới. Đối mặt với Linh Vực phạm vi nghìn trượng mà Khương Vọng vừa thành Thần Lâm đã có, bây giờ đã phát triển thành một nghìn ba trăm trượng!

Sao băng thiêu đốt rạch ngang bầu trời, vô số chim lửa lao về phía lá cờ mang chữ “Trấn”.

“Rầm!”

Trong tiếng vọng của hàng vạn âm thanh vang lên cùng một lúc, lá cờ bị phá nát, sắc trời lại chiếu xuống, như bình minh trên nhân gian.

Nói như vậy cũng không đúng, vì lúc này bầu trời rợp ánh sao.

Chỉ có thể nói, lúc này Mê giới là màn đêm, sao là sao của nhân gian, người là người của nhân gian.

Quy tắc ở đây là do người định.

Âm thanh xé vải lanh lảnh dứt khoát, như một tiếng sét đinh tai.

Sau đó là tuyết bay đầy trời.

Đạo đồ sát kiếm, đuôi Bắc Đẩu chỉ Bắc, thiên hạ vào Đông!

Lúc lá cờ che lấp tinh quang, cũng che khuất cả sự dịch chuyển của Bắc Đẩu Thất Tinh.

Đến nỗi một kiếm khủng bố như vậy mà đến thời khắc này Ngư Quảng Uyên mới cảm nhận được.

Cảnh tượng này đẹp đẽ cùng cực.

Tuyết bay đầy trời, hoa lửa trên biển.

Cự Linh mặc giáp, tiên nhân hỏi tội!

Ngư Quảng Uyên lập tức lay động lá cờ mang chữ “Sát”, cờ còn chưa giương đã rách ra.

Lại lay cờ chữ “Tật”, nhưng chỉ còn lại cán cờ trụi lủi.

Trong sự tấn công không ngơi nghỉ của Khương Vọng, hai lá cờ đều bị tước bỏ!

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Ngư Quảng Uyên, tất cả huyết sắc đều tụ về một điểm, như tụ thành một giọt màu, dập dờn trong con ngươi màu đen.

Hắn ta là hậu duệ mạnh nhất của Huyết Vương, lại không kế thừa thần thông Huyết Hạch mà Huyết Vương dựa vào để thành danh.

Nhưng chỉ riêng thần thông Huyết Nguyên bất tử khó diệt đã đủ để hắn ta áp đảo quần hùng.

Còn có một giọt Thất Tình Huyết, sinh ra đã có.

Giọt Thất Tình Huyết này là máu đầu tim của hắn ta, cũng là hạt giống thần thông của hắn ta, nay đã nở hoa thần thông.

Thất tình, hỉ, nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh.

“Nếu trời có tình, trời cũng đã già”, tự cổ người có tình khó trường thọ!

Hết chương 3609.
Bình Luận (0)
Comment