Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong thế giới thần hồn, hắn ta cảm thụ sự mê ly của lục dục, hắn ta cũng muốn cho Khương Vọng trải nghiệm đủ thất tình.
Thần thông là một phần của vũ trụ, đạo tắc là cánh cổng thiên địa.
Phàm có linh hồn, đều trong thể tránh khỏi thất tình.
Trong một con mắt của hắn ta, giọt máu lơ lửng giữa con ngươi, con mắt còn lại nhắm chặt, như không đành lòng nhìn tiếp.
Khi thì thở dài, khi thì hít sâu.
Tau trái đang lắng nghe, tai phải đã phong bế.
Miệng cười to.
Vừa tưởng niệm vừa lãng quên, khi hoan khi hỉ lúc bi thương.
Hắn ta phức tạp như vậy, lại cường đại ngoài sức tưởng tượng.
Ngư Quảng Uyên thâm nhập sâu xa về thần thông Thất Tình Huyết, nhằm vào mỗi một tình trong thất tình, tạo dựng hệ thống chiến đấu hoàn chỉnh và sáng tạo nên những thuật pháp đáng gờm.
Nhưng lúc này, thất tình đang trào ra từ thất khiếu, chính là muốn lấy sức mạnh thần thông căn bản nhất, vãn hồi bại cục cho chính mình.
Khương Vọng sống trên đời hai mươi năm, hỉ, bộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh, tất cả bỗng chốc trào dâng.
Bởi vì thất tình phải chịu đủ bảy tổn thương.
Chỉ là khoảnh khắc con mắt kia xuất hiện giọt máu, bảy loại cảm xúc bỗng sôi trào mãnh liệt như biển cả gầm thét, dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Khương Vọng… Chuyện cũ bỗng trở thành đao giết người!
Những cố chấp không buông, những hồi ức khắc khoải, những lo lắng không yên, những tiếc nuối vĩnh viễn… đều trở thành chủy thủ đâm thẳng vào tim, thành chứng cứ phạm tội tuyên cáo tử hình.
Linh hồn đang suy kiệt!
Thọ nguyên đang điêu tàn!
Nhưng cũng chính thời điểm này, một đốm sáng màu cam bất hủ, trong nháy mắt đã chiếu sáng từ trong đến ngoài thân. Linh hồn suy yếu, thọ nguyên điêu tàn đều bất chợt dừng lại.
Mà đôi Càn Dương Xích Đồng đối diện với Chiếu Hải Thần Mâu kia, từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh.
Lúc đối diện với đôi mắt đỏ màu máu là vậy, lúc đối diện với giọt máu thất tình cũng như vậy. Cho dù Chiếu Hải Thần Mâu khép lại hay mở ra, nó vẫn luôn như thế.
Bất hủ, bất dịch, không bao giờ lay động.
Xích tâm chưa nở hoa, nhưng đã có thể chống lại thất tình huyết.
Đương nhiên, cho dù đạo tâm kiên định như Khương Vọng cũng không thể thoát khỏi hỉ nộ, không thể trốn tránh ưu tư, không cách nào gạt đi bi khủng, cũng thường có lúc kinh hãi!
Chẳng lẽ là chân nhân trên thế gian, tuyệt đỉnh siêu phàm, thì có thể thoát khỏi nỗi đau của thất tình?
Thất tình như giặc, tim này chưa chết, giặc này chưa diệt.
Ngư Quảng Uyên thúc đẩy thất tình dâng lên như nước thủy triều, muốn phá hủy bức tường bất hủ kia.
Nhưng hắn ta chú ý tới đôi mắt của Khương Vọng, vẫn không một chút gợn sóng, không có một chút sợ hãi trước lúc sụp đổ mà lại như đang chờ đợi gì đó.
Chờ đợi... Cái gì?
“Đến lúc rồi.”
Trong tai Ngư Quảng Uyên nghe được giọng của Khương Vọng nói như vậy.
Lúc nào?
Nghi vấn vừa dâng lên trong đầu, tâm thần lập tức chấn động!
Hắn ta từ khu vực Tân Dậu giết ra tận đây, vất vả khó nhọc, bày mưu tính kế.
Hao tâm phí sức vì nghiệp Chân Vương, những “đảo sủng vật” mà hắn ta để lại đều bị tấn công gần như cùng một lúc! Bị phá hủy liên tục trong một khoảng thời gian!
Hắn ta vất vả ngược xuôi, sắp xếp bày bố đảo sủng vật.
Khương Vọng bám riết truy lùng, lật tung hải tổ, chém giết chủ soái Hải tộc, làm tan rã sức chiến đấu của Hải tộc… Đồng thời yêu cầu đại quân Nhân tộc bao vây đảo sủng vật, sau đó phá hủy đảo sủng vật của Ngư Quảng Uyên vào đúng thời điểm mà bản thân đã xác định.
Có lẽ điều Khương Vọng chờ đợi cũng không phải thời khắc như vậy, nhưng chuyện xảy ra vào thời khắc này lại vừa hay đúng ý hắn.
So với Khương Vọng, trong lòng Ngư Quảng Uyên dậy sóng trước!
Mỗi một hòn đảo sủng vật bị phá hủy đều là đang hủy hoại sự nghiệp Chân Vương của hắn, mỗi một “sủng vật” chết đi đều không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến tinh thần của hắn.
Trong lúc Xích Tâm thần thông và Thất Tình thần thông đang toàn diện đối kháng, đây là điểm chí mạng!
Ánh sáng bất hủ trong mắt Khương Vọng bừng lên, hào quang vàng óng đẩy lùi thủy triều thất tình về lại chỗ cũ.
Ngư Quảng Uyên thất khiếu chảy máu!
Cho người thất tình, tự chịu thất thương.
Xích Tâm thần thông và Thất Tình thần thông quyết đấu, quá trình kể ra tuy phức tạp, nhưng xảy ra lại rất ngắn ngủi.
Lúc này, một kiếm cuối cùng của Bắc Đẩu Chuyển Vị rơi xuống, hoa lửa vô biên nở rộ rực rỡ.
Sau đó Giáp Sĩ Ngự Hải cao mấy trăm trượng biến mất, chỉ còn hoa lửa hòa lẫn bông tuyết…
Đỏ và trắng.
Tuyết và lửa.
Hết thảy tuyệt sắc trong thiên địa đều tại đây, giữa vô tận lưu hỏa quấn gió lạnh, một bộ thanh sam đạp tuyết đi tới.
Mọi từ ngữ huy hoàng xán lạn đều không đủ để miêu tả thời khắc này.
Hôm nay, mọi người trên phù đảo, phàm là người nhìn thấy Khương Vọng đều xem hắn là thần, sau đó đời đời cung phụng.
“Ầm!”
Ngự Hải Giáp cao mấy trăm trượng sụp đổ.
Ngư Quảng Uyên ẩn mình trong giáp trụ màu máu xuất hiện trước mọi người.
Một kiếm cởi giáp!
Kiếm khí như rộng cuộn quanh thân.
Cường giả thiên kiêu tuyệt thế lừng lẫy Hải tộc tung hoành biển cả bao nhiêu năm, lúc này lại bị một kiếm của Khương Vọng tróc đến tận xuong!
Y giáp bay loạn, máu thịt vương vãi.
Xương cốt của Ngư Quảng Uyên cũng thật cứng rắn, chịu đựng đau đớn nhường này mà vẫn không rên một tiếng, vẫn có ý phản kháng, vẫn muốn gượng dậy.
Thế là Khương Vọng lại vung một kiếm quấn quanh Bất Chu Phong.
Khí thế như muốn róc xương rút tủy. Muốn xem xem rốt cuộc xương cốt của kẻ này cứng tới đâu, có thể cắt ra được mấy cân mấy lượng mấy phần!
Từ ưu thế trên chiến trường thần hồn, nâng cao phần thắng ở chiến trường bên ngoài cho bản thân.
Chiến thắng ở chiến trường ngoài thân rồi lại tăng cường sức đàn áp ở chiến trường thần hồn.
Xương cốt trời sinh cường đại của Hải tộc cũng bị chém nát từng tấc.
Cuối cùng Ngư Quảng Uyên không chịu được nữa, phát ra một tiếng kêu gào đau đớn từ tận sâu trong linh hồn!