Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thế là Khương Vọng quát khẽ một tiếng: “Đến đánh đi! Một gậy cũng không được thiếu!”
Giờ phút này chúng tướng trong lều đều nhìn chăm chú.
La Tồn Dũng hô to một tiếng “A”, giới trượng đập ầm ầm xuống!
Bành! Bành! Bành!
“Một!”, “Hai!”, “Ba!” …
La Tồn Dũng gần như đang gào lên đếm số.
Một đám tướng lĩnh trong lều, tất cả đều nín thở.
Thân trần chịu hình phạt là một việc mang tính chất vũ nhục, nhất là đối với quý tộc lại càng như thế.
Giống như Khương Vô Khí quỳ gối bên ngoài Tử Cực điện thân trần ngậm ngọc lúc trước.
Giống như quốc tướng Trang Quốc Đỗ Như Hối, thân trần chịu roi quất tại Ngọc Kinh sơn.
Hôm nay Võ An Hầu trần truồng ghé vào trên ghế, lưng, mông, chân đều bị đánh. Ít nhiều được cho là một sự kiện mất hết mặt mũi.
Nhưng mà chư tướng ngồi trong lều chủ soái, ai nấy đều yên lặng đứng lên, nửa quỳ dưới đất, hành quân lễ. ebookshop.vn - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Phảng phất bọn họ không phải đang nhìn Võ An Hầu chịu hình phạt, mà là đang kính Võ An Hầu thụ huân.
Nếu nói trước đây bọn họ sùng kính Võ An Hầu, là sùng kính thân phận địa vị của người này, là thanh danh hiển hách của người này, như vậy vào thời khắc này, bọn họ đang sùng kính một quân nhân chân chính.
Một quân nhân kính sợ quân pháp, cũng tôn trọng quân pháp.
Đối với Khương Vọng hôm nay, hắn hoàn toàn có thể tránh được một cảnh hiện tại.
Một cây côn gỗ tính là gì đâu? Một ngón tay là có thể bẻ.
La Tồn Dũng là cái thá gì đâu? Một chữ “Cút” là đủ đuổi gã về đảo Quyết Minh.
Nếu Khương Vọng quyết tâm hôm nay không chịu hình phạt này, thì không ai làm gì hắn được.
Kỳ Tiếu không đích thân đến, phóng mắt nhìn Tề quân toàn bộ Mê Giới, ai còn có thể thật sự áp chế được Khương Vọng hắn?
Dưới tình huống Kỳ Tiếu không đến, Khương Vọng cũng hoàn toàn có thể lật đổ, lệnh trừng giới này.
Nhưng gậy gỗ là giới trượng, đại biểu cho quân pháp.
La Tồn Dũng làm lính cầm cờ, đại biểu cho lệnh của chủ soái.
Khương Vọng tự hỏi mưu lược của mình không bằng Trọng Huyền Thắng, dụng binh không bằng Lý Long Xuyên. Một đạo binh pháp, thâm sâu khó dò. Hắn căn bản mới bắt đầu tiếp xúc mấy năm gần đây, tự biết mình tuyệt đối không phải binh pháp đại gia gì cả, cũng không phải thiên tài binh đạo. Hắn có thể mãi mãi không có cách nào đạt thành tích xán lạn gì trên binh pháp.
Nhưng hắn tuyệt đối không muốn bại hoại quân kỷ, mở ra tiền lệ cho tập tục nhơ bẩn trong quân doanh Đại Tề.
Kỳ Tiếu không đến, bản thân chuyện này là cho Khương Vọng lựa chọn.
Khương Vọng đã đưa ra lựa chọn.
Khi La Tồn Dũng cắn răng, dùng đủ sức, đánh xong một gậy tiếp một gậy.
Tướng lĩnh nửa quỳ xung quanh dồn dập xông lên, cởi áo khoác cho Võ An Hầu, thoáng chốc trên người bảy màu tro tám màu tím, chồng chất không ít áo ngoài.
La Tồn Dũng cũng lập tức vứt giới trượng, quỳ rạp dưới đất, đập đầu kêu vang: “Mạt tướng đáng chết, lại vì chuyện này, làm quân hầu khó xử!”
Khương Vọng đứng dậy từ trên ghế, cúi đầu nhìn mình một chút, cười nói: “Là có hơi khó xử!”
Hắn xoay người đỡ La Tồn Dũng lên, nhìn các vị tướng lĩnh trong lều một chút, như có điều suy nghĩ nói: “Nhưng rốt cuộc thân trần chịu phạt đánh tương đối khó xử, hay là ỷ vào thân phận quốc hầu, chà đạp quân pháp, nhảy thoát ra khỏi quân luật, chắc là càng khiến người ta khó xử chứ nhỉ?”
Hắn ôm hết những áo ngoài bảy màu tro tám màu tím vào trong lòng, tự đi lên vị trí chủ soái, hắn nói chậm rãi: “Bản hầu cho rằng là điều sau, chư quân nghĩ thế nào?”
Khuông Huệ Bình dẫn đầu quỳ xuống: “Nơi lệnh kỳ của quân hầu chỉ đến, mạt tướng có chết cũng không làm trái!”
Đồ Lương Tài cũng lạy nói: “Mạt tướng nguyện làm đầy tớ cho quân hầu, núi đao cũng xông, biển lửa cũng vào, kỷ luật nghiêm minh, chết cũng không tiếc!”
Thoáng chốc trong lều tràn đầy âm thanh vái lạy.
Khương Vọng trở lại trước vị trí chủ soái, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn một cảnh trước mắt, thở dài: “Chuyện xưa Trục Phong, trở thành tấm gương cho ta!”
Các tướng đều cung kính.
Những lời này có điển cố.
Năm đó Võ Đế đương làm quốc quân, dẫn theo Mộc Quý phi dạo chơi ở ngoại thành, đạp thanh thưởng xuân. Ngẫu nhiên gặp đại doanh Tồi Thành Hầu đóng quân, hào hứng đến, bèn giục ngựa tuần doanh cùng Mộc Quý phi.
Trong quân có lệnh cấm, sau khi mặt trời lặn, không cho phép phóng ngựa trong doanh trại. Trong quân có lệnh cấm , bất cứ người nào không có lệnh không được vào doanh.
Tồi Thành Hầu nghe tin chạy đến, trước hết mời riêng Thiên Tử vào lều, bày tỏ có việc quân muốn dâng tấu, sau đó lấy mật báo làm cớ trở ra lều chủ soái, liên tiếp bắn ba mũi tên ngoài lều, một mũi tên giết tướng thả Võ Đế vào cửa doanh, một mũi tên giết ngựa, một mũi tên giết Mộc Quý phi!
Lại nói, làm thần không thể vượt qua Thiên Tử, làm tướng không thể vượt qua quân lệnh.
Rồi quay dây cung tự sát.
Tề Võ Đế cản lại Tồi Thành Hầu, cũng cắt một sợi tóc, bày tỏ Thiên Tử nhận trách nhiệm.
Đây là cái gọi là quân lệnh như núi.
Trong Cửu Tốt Đại Tề, thiết kỵ Trục Phong đứng đầu Tứ Tượng, đã được huấn luyện ra như thế.
Việc này được ghi chép trong “Sử đao tạc hải - Tề lược”.
Mà liên quan tới chuyện này, do sử quan Đại Tề ghi lại trong “Tề Thư”, còn có phần sau.
Võ Đế ôm thi thể Mộc Quý phi về thành, tự đỡ quan tài, khóc lớn ba ngày. “Tề Thư” đã nói, “Bi tình đoạn tuyệt” .
Nhưng cho dù Tề Võ Đế đau lòng như thế, cuối cùng trong triều Võ Đế, Tồi Thành Hầu phủ hưởng vinh quang cùng nước, vinh quang ấy thậm chí còn lan tràn đến ngày hôm nay.
Khương Vọng hết sức quen thuộc với câu chuyện lịch sử này, Tề Võ Đế, Tồi Thành Hầu đời thứ nhất, đều là nhân vật truyền kỳ hắn ấn tượng sâu sắc. Thậm chí trong tay hắn còn có một bản “Thạch Môn binh lược” thuộc sở hữu của Tồi Thành Hầu đời thứ nhất, là Lý gia lão thái quân tặng cho, bảo hắn chớ học Lý Long Xuyên, chớ thả lỏng dây cung thiếu niên, ít đi thanh lâu, đọc sách nhiều.
Mặc dù cách hiểu rõ học vấn trong đó còn kém cách xa vạn dặm, nhưng hắn cũng đã nghiêm túc học rồi. Đọc sách xem người, coi phương pháp trị binh, càng có thể hiểu được lựa chọn của Tồi Thành Hầu đời thứ nhất.
Lấy sử làm gương, biết hưng suy. Khổ đọc sách hay, kiểu gì cũng có tâm đắc.
Thế nhưng cái tên của vị Mộc Quý phi kia, lại chưa từng gặp trong “Liệt quốc thiên kiều truyện”. Có lẽ, thật ra tác giả của “Liệt quốc thiên kiều truyện” không đủ hiểu rõ Võ Đế, hoặc là Tề Võ Đế không có tình cảm sâu như vậy đối với vị Mộc Quý phi kia.
Võ An Hầu nghĩ, chỗ tốt của nhiều đọc sách, ước chừng thể hiện ở chỗ này. Không đến mức hoặc này hoặc kia, không phải đen thì là trắng, không bị hạn chế trong tầm nhìn hẹp hòi, mà có thể dẫn chứng phong phú, thấy rõ hiểu biết chính xác.
…
…