Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giới Hà giống như một dải lụa màu, không biết thắt quanh hông ai.
Một con thuyền gai đi tới bên cạnh.
Trên thuyền, quần áo của Khương Vọng đã không còn vết máu, ngồi bình thản, thong dong.
Qua dòng sông này chính là doanh địa Nhân tộc mà hắn vừa đánh về.
Thời khắc trước lúc ra sông, trong lòng hắn chợt có cảm giác gì đó, nhưng ngẩng đầu chỉ thấy mênh mông hoang hoải. Ở nơi xa xôi có một đám mây tụ, nhưng cũng rất yên tĩnh.
Ở nơi như Mê giới, yên tĩnh chính là phúc báo lớn nhất.
Khương Vọng bỏ ra một viên mê tinh để tăng tốc thuyền gai, vượt qua Giới Hà.
Mấy chiếc thuyền chiến đậu bên cạnh nhanh chóng chạy tới, các giáp sĩ khí thế dâng trào. Thấy là Khương Vọng thì nhao nhao dừng lại hành lễ.
Trở về giới vực Đinh Mão lần nữa, cảm giác đã hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù không thể hoàn toàn sánh ngang với hiện thế giống như Phù Đồ Tịnh Thổ, nhưng cũng tựa như phá bỏ xiềng xích, thể xác và tinh thần khoan khoái.
Rất hiển nhiên, trong khoảng thời gian hắn rời khỏi đây để truy sát Ngao Hoàng Chung, đám Khuông Huệ Bình và Phương Nguyên Du cũng không hề lười biếng, đã triệt để quét sạch thế lực Hải tộc trong giới vực Đinh Mão.
Có hiệu suất cao như vậy, hẳn là Trác Thanh Như và Trúc Bích Quỳnh cũng bỏ ra không ít công sức.
Đánh hạ được một vùng doanh địa Nhân tộc, thêm một thành lũy quân sự tương đối an toàn cho tu sĩ Nhân tộc ở một nơi như Mê giới này, thật sự có cảm giác vô cùng thành tựu. Huống chi còn giết chết Ngư Quảng Uyên, giải quyết mối nguy luôn treo trên đầu như Huyết Vương, thế nên đường về càng thêm gió yên biển lặng.
Khương Vọng đứng trước boong tàu, dang hai cánh tay: “Hôm nay đại cát!”
Giáp sĩ Nhân tộc dọc đường đều đồng thanh hưởng ứng: “Hôm nay đại cát!”
Âm thanh truyền khắp nơi, vang vọng mạnh mẽ.
Thuyền gai đi về phía phù đảo.
Khương Vọng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió phả vào mặt cùng với nhân khí tưng bừng rộn rã sau khi đánh đuổi Hải tộc, nhất thời quên đi đau đớn thương tích trên người.
Tướng quân bách chiến, đều vì phút yên bình này.
…
…
Trong đám mây mù mà Khương Vọng chưa thể phát hiện đột nhiên hiện lên một chấm nhỏ, chấm nhỏ này vạch ra một đường vòng cung trong hư không, như một cái cổng vòm.
Sau đó cửa thật sự bị đẩy ra!
Hiển hiện từ hư vô, ngưng tụ từ không trung.
Một người đàn ông thân khoác áo hoa, tóc buộc kim quan đột nhiên bước ra từ sau cánh cửa.
Đôi giày phủ kín phù văn như dẫn theo đạo tắc, vừa bước ra đã ngăn chặn không khí mười phương, trấn phục quy tắc vạn cổ, trở thành trung tâm vùng giới vực này!
Chân Vương không thể có được uy thế bực này.
Rất hiển nhiên, gã chính là Đại Ngục Hoàng Chủ mà Ngao Hoàng Chung gấp rút đưa tin cầu tới, là tồn tại đỉnh cao tên Trọng Hi.
Thân là Hoàng Chủ, không phải bận tâm thân phận, không cần lo ngại sẽ có kẻ đàm tiếu mình ỷ mạnh hiếp yếu.
Gã tin tưởng Ngao Hoàng Chung, tin vào mắt nhìn của Ngao Hoàng Chung, Ngưu Hoàng Chung nói Khương Vọng này tương lai sẽ là họa lớn của Hải tộc, vì vậy gã cũng xem đây là họa lớn, đích thân giáng lâm!
Điều mấy Chân Vương tới cũng không thể hiện được sự xem trọng của gã.
Đương nhiên cũng không cần lãng phí quá nhiều thời gian.
Nhanh chóng hàng lâm, bước ra khỏi cổng vòm, tùy ý vươn tay một cái là đã xuyên thấu cả dòng Giới Hà, bắt được chàng trai tuổi trẻ đang cưỡi thuyền phi nhanh trên bỉ ngạn Giới Hà.
Không có bất cứ dị tượng nào, không chút mưa rào sóng gợn.
Nhưng vạn pháp đều là không, hằng ý không thay đổi.
Bàn tay này vừa vươn ra, bắt được mục tiêu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Không thoát khỏi năm ngón tay của gã!
Nhưng đáng lẽ cảnh thiên kiêu bị bắt, hồn phi phách tán, cũng không xảy ra.
Một chiếc đèn lồng giấy trắng đung đưa trước năm ngón tay của gã.
Trọng Hi mở hờ năm ngón tay, in ra một cái bóng trên giấy đèn lồng trắng, cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt, không thể thu về!
So với Ngao Hoàng Chung tướng mạo già cỗi, Trọng Hi thân là lão tổ thì gương mặt lại trông thanh xuân hơn rất nhiều.
Lúc này, ánh mắt gã có chút nghiền ngẫm, lẳng lặng nhìn chiếc đèn lồng giấy màu trắng trước mắt, nhìn ánh đèn chập chờn bên trong, một thân ảnh như ẩn như hiện dần dần trở nên rõ ràng…
Đó là một ông lão lưng còng đầu đội mũ da rách, thân mặc áo da rách, hai mắt mở ra, “nhìn” một cách trống rỗng vô thần!
Là thủ lĩnh Đại Tề Đả Canh Nhân, tồn tại kinh khủng chưa bao giờ rời khỏi Lâm Truy!
“Chúc… Tuế.” Trọng Hi như đang suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra cái tên này, không nhịn được cười: “Sao thế, Khương Mộng Hùng bị đánh liệt rồi, Tề quốc không còn ai nữa sao? Khiến lão già một đống tuổi như ngươi còn phải ra ngoài bôn ba!”
Ông lão tên Chúc Tuế và Trọng Hi cùng đứng chung trong một đám mây tụ.
Nơi đây gió nhẹ thoảng qua, tầng mây bình lặng.
Ai có thể tưởng tượng được, nơi này có hai bị cường giả đỉnh cao nhất đang giằng co!
Bàn tay cầm đèn lồng giấy của Chúc Tuế nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, giọng điệu từ tốn: “Quân Thần chém giết tại Yêu giới quá mệt mỏi, cho nên dừng lại mấy ngày để khôi phục tâm trạng. Còn các ngươi thì có vẻ như nghe được mùi tanh, hết đứa này đến đứa khác to gan thò đầu ra?”
Có vết xe đổ từ một lần lạc xuống Sương Phong Cốc của Yêu giới.
Thiên tử Đại Tề chính miệng bảo Võ An Hầu tới Mê giới học binh pháp, đương nhiên không thể nào để hắn lần nữa gặp phải hiểm nguy sống chết.
Tuy nói không trải qua mưa gió thì không có đại thụ che trời, nhưng chuyến đi này vốn là để mạ vàng và nâng cao năng lực chiến sự, nếu lại để Khương Vọng rơi vào tình cảnh như ở Yêu giới.
Thì uy nghiêm thiên tử để đâu?
Sự tồn tại của Chúc Tuế chính là để bảo vệ uy nghiêm cho thiên tử.
Hành trình ra biển này ông ta chuyên môn đi theo Võ An Hầu, là bảo vệ mọi lúc mọi nơi! Đương nhiên là vì công lao sự nghiệp và con đường tu hành của Võ An Hầu, cũng vì chủ mưu đứng đằng sau hãm hại Võ An Hầu tại Yêu giới, không tìm được chân tướng, không giải quyết được nguy cơ sinh tử, ông ta sẽ không ra tay.
Nếu kẻ chủ mưu đứng đằng sau hãm hại Võ An Hầu dám để lộ hành tung ở Mê giới, Chúc Tuế sẽ lập tức bắt giữ ngay tại chỗ. Đáng tiếc là, tình huống này cũng không xảy ra.
Huyết Vương Ngư Tân Chu đã bị Tần Trinh đi ngang qua ngăn chặn, tưởng là may mắn, thật ra là vô cùng may mắn!
Nhưng nếu không có Tần Trinh, Huyết Vương còn chưa kịp nhìn thấy Khương Vọng thì đã bị Chúc Tuế tiêu diệt, ngay cả hù Khương Vọng một cái cũng không làm được.