Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3654 - Chương 3654. Chúc Tuế Đề Đăng (Tt)

Chương 3654. Chúc Tuế đề đăng (tt)
Chương 3654. Chúc Tuế đề đăng (tt)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ba cái trò khoác lác vẫn là sở trường của Nhân tộc các ngươi! Nói như ai sợ ai lắm vậy!” Trọng Hi giọng điệu khảng khái chỉ trời chỉ đất: “Nào nào nào, ngươi bảo Khương Mộng Hùng đừng dưỡng tâm nữa, đến Hoặc thế, bản Hoàng lập tức khiêu chiến hắn!”

“Lão hủ nhất định sẽ truyền lời.” Ánh mắt Chúc Tuế không chút gợn sóng, bình tĩnh nói: “Đại Ngục Hoàng Chủ khiêu chiến, tin tưởng Quân Thần đại nhân sẽ vô cùng thích ý, nhất định sẽ đến gặp ngươi. Không phải năm nay thì là năm sau.”

Trọng Hi không hề có vẻ gì là xấu hổ: “Bản hoàng trăm công nghìn việc, không phải lúc nào cũng rảnh. Nếu hôm nay hắn không đến thì không cần đến nữa.”

Chúc Tuế nói: “Ai cũng bề bộn nhiều việc, có thể thương lượng sắp xếp thời gian.”

Trọng Hi thử đưa mắt thăm dò một chút, nhưng trong tầm mắt chỉ hiện ra một ngọn lửa trắng, càng lúc càng sáng, gã lập tức dời mắt, không khỏi có chút buồn bực: “Ngươi nhìn lại ngươi đi, già đầu thế rồi, không lo mà trông coi Lâm Truy, tới đây làm cái gì? Không sợ giặc vào nhà sao?”

“Lâm Truy hùng thành ba trăm dặm, bốn cổng mở rộng, dung nạp tân khách khắp thiên hạ. Không cần lão hủ cố thủ!” Chúc Tuế lưng còng, nhưng tư thế lại uy nghiêm: “Nếu quân có ý, sao không tự đi.”

Trọng Hi khoát tay: “Thôi, không rảnh.”

Chúc Tuế nói với giọng từ tốn: “Nếu ngươi bận thì đi trước đi.”

Trọng Hi cất bước muốn đi, nhưng lại thở dài, nhìn Chúc Tuế: “Nhưng thằng nhóc nhà ta cứ luôn mồm nói muốn tranh đoạt với người khác. Ta cũng đã cố ý tới đây làm chỗ dựa cho hắn. Nếu cứ tay trắng mà đi như vậy, có phải sẽ khiến con trẻ đau lòng hay không?”

“Tấm lòng yêu thương vãn bối của Đại Ngục Hoàng Chủ thật khiến lão hủ cảm động.” Chúc Tuế nói: “Nhưng muốn tranh đoạt với Tề Quốc Hầu… Có lẽ là nên in thêm mấy bộ gia phả?”

Trọng Hi hăng hái hỏi lại: “In thêm mấy bộ gia phả để làm gì?”

Chúc Tuế bình tĩnh nói: “Ít nhất thì trông cái chồng giấy ấy có vẻ dày hơn một chút.”

“Chậc chậc.” Trọng Hi nhìn Chúc Tuế từ trên xuống dưới, lại nói: “Ba trăm năm trước ta gặp ngươi, ngươi mặc thế này, hôm nay ta gặp ngươi, ngươi vẫn mặc thế này. Tề quốc nghèo nàn vậy sao, ngươi không đổi được một bộ đồ mới à?”

Chúc Tuế vươn bàn tay khô như vỏ cây của mình sờ lên chiếc mũ da rách nát, lại từ từ buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve tấm áo rách rưới trên người. Từng nếp nhắn như đong đầy xúc cảm hoài niệm xa xôi: “Mũ này áo này là Võ Đế bệ hạ tự tay may cho lão hủ. Mặc lâu lắm rồi, đã cũ nát. Không vá nổi, cũng không muốn để người khác vá.”

Thủ lĩnh Đại Tề Đả Canh Nhân đúng là người từ thời Võ Đế, là cường giả cùng một thời đại với Tồi Thành Hầu, Cửu Phản Hầu đời đầu tiên!

Phóng nhãn khắp Tề quốc, có lẽ cũng không có mấy người biết chuyện này.

Chí ít thì lớp trẻ như Trọng Huyền Thắng chưa từng được nghe qua. Khi đó hắn ta và Khương Vọng gặp Chúc Tuế ở phế tích Khô Vinh Viện còn suy diễn đủ điều, thậm chí còn lên tiếng thăm dò.

Đương nhiên, sau khi kế thừa Bác Vọng Hầu thì hắn đã có tư cách cũng như phương pháp để biết được những tin tức này.

Trọng Hi kinh ngạc: “Thảo nào lại may tệ như thế.”

Ánh nến trong đèn lồng giấy trắng đột nhiên bùng lên một cái.

“Ta nói này…” Trọng Hi nói với giọng điệu oán trách: “Còn có lai lịch như vậy, sao ngươi không nói sớm?”

“Ngươi cũng đâu có hỏi.”

“Ta hỏi mà, từ ba trăm năm trước, sao ngươi không nói.”

Chúc Tuế bình tĩnh đáp: “Ba trăm năm trước ngươi đâu có hỏi.”

Trọng Hi cười ha ha mấy tiếng, sau đó thân hình dần dần mờ nhạt, như một luồng hai tiêu tan trong không khí.

Trong đám mây mù chỉ còn lại lão già mù mắt lưng còng, cầm một chiếc đèn lồng giấy loạng choạng lắc lư.

Hư vô mờ nhạt.

Là phù đảo số một do Nhân tộc làm chủ tại giới vực Đinh Mão, nhưng quân trú đóng lại không nhiều.

Thế lực Hải tộc đã bị quét sạch, Giới Hà bình thường không có công sự phòng ngự nay đã trở thành nơi đóng quân then chốt.

Đại quân tinh nhuệ chỉ cần giữ vững ba dòng Giới Hà mới, về sau chẳng cần phải lo gì cho Giới Hà nữa!

Không còn đất hoang, quân kỳ phần phật khắp nơi, ở đâu cũng là Nhân tộc.

Sảu mỏ mê tinh còn lại sau khi Hải tộc tan tác chỉ cần mấy con thuyền khai thác định kỳ là đủ. Không cần tiêu tốn thêm tài nguyên để thành lập phù đảo.

Võ An Hầu Đại Tề giết Ngao Hoàng Chung trở về, đứng trên thuyền gai, dang rộng đôi tay đón gió, áo xanh phần phật, trông cực kỳ phóng khoáng!

Đứng trên ngôi lầu cao nhất của đệ nhất phù đảo, chân truyền Pháp gia vịn tay mà đứng, nhìn xa xăm, mặt vô cảm, phân tích một cách nghiêm túc: “Nhìn tư thế của hắn, có phải muốn ôm ngươi hay không?”

“Phụt!”

Trong phòng, chân truyền Điếu Hải Lâu mặt mày điềm nhiên như không đột nhiên phun cả ngụm trà ra ngoài.

Nàng dùng khăn tay lau miệng, cố gắng hết sức không để lộ biểu cảm gì trên mặt: “Nói, nói cái gì đó.”

Thuyền gai đã phi đến ngoài phù đảo.

Quốc hầu trẻ tuổi trên thuyền gai lẳng lặng mở mắt, hai tay buông xuống, chắp sau lưng… chẳng hiểu sao cứ cảm thấy khó chịu, dứt khoát bay xuống khỏi thuyền, chân đạp mây xanh, đi vào lầu.

“Dang tay mỏi nhừ cũng không có ai ôm, xấu hổ thật đấy.” Trác Thanh Như bình luận như thật: “Muội nhìn ngươi đi, còn không ra đón hắn, hắn tới tìm muội đấy.”

Trúc Bích Quỳnh dù sao cũng dày dặn kinh nghiệm, không còn như trước kia, vươn tay cầm một miếng bánh, hờ hững đáp: “Có lẽ là đến tìm Trác sư tỷ.”

“Cũng không phải không được!” Trác Thanh Như nhẹ nhàng vỗ tay một cái, tỏ vẻ đồng ý: “Trước lúc ra biển hắn còn cố ý tới Tam Hình Cung mời ta đồng hành, chẳng lẽ hắn thật sự có ý gì với ta?”

Miếng bánh trong tay Trúc Bích Quỳnh lập tức vỡ nát.

Có đôi khi thính lực quá tốt cũng không phải chuyện tốt, nhưng cũng may thanh văn tiên thái có thể tự do bày ra.

Khương Tước gia cười hào sảng, bước vào trong tòa lâu: “Khương mỗ tùy tiện xuất kích, vất vả hai vị đạo hữu chiếu cố phù đảo, vô cùng cảm kích! Hôm nay ngại gì không uống một bữa cho tình nghĩa thêm thắm thiết!”

Hắn vừa nói vừa gật đầu chào hỏi Trác Thanh Như, vươn tay dẫn đường, cùng đi tới bàn của Trúc Bích Quỳnh.

Hết chương 3654.
Bình Luận (0)
Comment