Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thay triều đổi đại, khó tránh khỏi mưa máu gió tanh. Vậy mà chẳng trách lúc Hồ thiên tử kế vị năm đó lại chẳng hề có chút phong ba!
Điều khiến ông ta trầm tư chính là. Ông ta được xưng là “Đông Hoa Đại Học Sĩ”, cũng được gọi là “Đại phu áo vải”, thường cùng ngồi đọc sách với thiên tử, đánh cờ luận chính, được cho là một trong những người thân tín nhất của thiên tử.
Nhưng ông ta lại hoàn toàn chẳng hay biết gì về chuyện Chúc Tuế vừa kể.
Lòng dạ thiên tử, chứa đầy cả vũ trụ.
Thiên tử như rồng, chỉ có vảy và nửa cái móng vuốt lộ khỏi đám mây.
Lẳng lặng nghe Chúc Tuế nói xong chuyện năm xưa, Tề thiên tử cảm khái: “Trẫm chưa từng thấy tiên sinh là điềm gở, tiên sinh là khắc tinh của điềm gở mới đúng! Không có tiên sinh tuần đêm, Trẫm làm sao an giấc?”
Chúc Tuế cúi đầu: “Thần không dám.”
Thiên tử lại hỏi: “Vũ An Hầu thế nào?”
Chúc Tuế khựng một chút, gạt bỏ sạch sẽ mọi cảm xúc không liên quan rồi mới đáp: “Võ An Hầu giết Ngư Quảng Uyên, phá Ngao Hoàng Chung, chiếm giới vực Đinh Mão thành doanh địa của Nhân tộc. Đuổi giết Ngao Hoàng Chung một ngày một đêm, trước khi đại quân phục kích thì ngưng. Trên đường về lại chủ động xuất kích, liên thủ với Tần Trinh của Điều Hải Lâu đánh lui Huyết Vương Ngư Tân Chu. Sau đó Ngục Hoàng Chủ - Trọng Hi ra tay, bị thần đẩy lui.”
Ông kể lại một lượt những chuyện Khương Vọng trải qua ở Mê giới, không thêm vào bất cứ quan điểm chủ quan nào.
Thiên tử thỏa mãn lặp lại: “Thiên tài hiền sư Ngư Quảng Uyên, danh tướng trẻ tuổi Ngao Hoàng Chung…”
Chỉ ra chuẩn xác đặc điểm của Ngư Quảng Uyên và Ngao Hoàng Chung.
Phải biết ông ta có Đông vực rộng lớn, bao quát cả Nam hạ, Hùng thị gần biển, cương thổ không chỉ vạn dặm, con dân hơn cả muôn vạn, mỗi ngày phải xử lý sự vụ như núi như biển… Ấy thế mà lại có thể quen thuộc với mỗi một vương giả trong Mê giới như vậy!
Lý Chính Thư đang thầm bội phục trong lòng thì chợt thấy thiên tử nhìn mình, ánh mắt sáng rực: “Kỳ Tiếu nói Võ An Hầu binh lược không đủ, đương nhiên là quan điểm riêng của nàng. Nhưng chuyện đánh trận ấy mà, suy cho cùng vẫn phải xem thắng bại. Lý gia nhiều đời làm tướng, Chính Thư cảm thấy thế nào?”
Vấn đề này cực kỳ nguy hiểm.
Hoặc là ngỗ nghịch thánh ý, hoặc là đón ý nói hùa, còn phải che giấu lương tâm, còn phải đánh cược thanh danh nhiều đời danh tướng của Lý gia.
Người thông minh xưa nay không cần lựa chọn.
Lý Chính Thư thành khẩn đáp: “Quả thực Lý gia nhiều đời làm tướng, nhưng Tồi Thành Hầu là em trai thần chứ không phải thần, thần từ nhỏ đã theo Nho học, về phần binh lược… Thực sự không dám xỏ mồm.”
Mặc dù ông ta không lăn lộn quan trường, nhưng dù sao cũng có cái chức Văn Lâm Lang, có danh phận thảo luận chính sự, cho nên vẫn có thể xưng thần.
Thiên tử cười nói: “Nói chuyện phiếm thôi, ngươi căng thẳng cái gì.”
Giọng điệu của Tề thiên tử càng nhẹ nhàng thì ngữ khí của Lý Chính Thư càng nghiêm túc: “Quân quốc đại sự, kẻ ngoài nghề há có thể bình luận? Hạ thần đánh cờ, bàn luận sử sách còn được, chuyện binh gia… Hầy! Không mở miệng được! Bằng không thần đi xem xem ai đang ở Binh Sự Đường?”
“Tên giảo hoạt!” Thiên tử mắng một tiếng. Lại quay đầu, nhìn về phía Chúc Tuế: “Tiên sinh cho rằng, vì sao Trọng Hi lại ra tay?”
Chúc Tuế thản nhiên đáp: “Hắn nói là nhận tin từ huyết duệ Ngao Hoàng Chung, ra mặt thay cho vãn bối.”
“Ngươi tin không?” Thiên tử hỏi.
Lúc này Chúc Tuế mới bày tỏ suy nghĩ của mình: “Tin một nửa.”
Giọng điệu thiên tử thong dong: “Sóng lớn ập tới, để xem Kỳ Tiếu lái thuyền như thế nào.”
Chúc Tuế đứng dưới thềm, muốn nói lại thôi.
"Tiên sinh có lời muốn nói?" Thiên tử hỏi.
Chúc Tuế cân nhắc rồi mới nói: “Từ lúc bệ hạ giao phó tại phế tích Khô Vinh Viện năm đó, thần đã lấy pháp thân tọa trấn, mấy chục năm qua, chưa từng rời một bước. Lần này ra biển, vì lợi ích của Võ An Hầu, cần ứng đối bằng chiến lực cao nhất. Vì vậy đạo thân pháp thân phải tương hợp để hành động tại Mê giới.
Mặc dù trước khi rời kinh đã quét tước phế tích một lượt, nhưng vẫn khó an tâm.
Bây giờ với Báo Thân nhỏ nhoi này, bắt mấy tên tặc cướp còn có sơ hở, tọa trấn Khô Vinh Viện… Sợ không nổi.”
“Triêu Thương Ngô” viết: Phải lấy pháp thân hợp đạo thân mới thành được diễn đạo.
Là trình tự mấu chốt từ Động Chân đến Diễn Đạo.
Sau khi đến cấp bậc Diễn Đạo, đạo thân từng thời từng khắc đều đang tu hành, phần lớn cường giả đỉnh cao thường chỉ lấy pháp thân hành tẩu thế gian. Chỉ khi tới thời khắc mấu chốt quyết định sinh tử thì mới tương hợp đạo thân và pháp thân, bày ra chiến lực cao nhất.
Đương nhiên, dù sao pháp thân độc hành cũng không đủ sức mạnh, có nguy cơ bị đánh vỡ, gây tổn hại đạo đồ. Tình huống cụ thể trong đó đều do lựa chọn của mỗi người.
Về Báo Thân mà Chúc Tuế nói, đó chính là thần thông của ông ta. Không phải tên là Báo Thân, mà là được ông ta gọi bằng từ ngữ Phật gia này.
Nghe xong nỗi lo lắng của Chúc Tuế, Tề thiên tử chỉ khoát tay áo: “Trẫm có chừng mực.”
Chúc Tuế bèn khom người: “Thần cáo lui.”
Khô Vinh Viện bị san bằng là chuyện từ năm Nguyên Phướng thứ 29. Thời gian thấm thoắt, hiện tại đã là năm Nguyên Phượng thứ 58.
Hai mươi chín năm trôi qua, Khô Vinh Viện vẫn có sóng ngầm?
Là thứ trưởng tử của Thạch Môn Lý thị, Lý Chính Thư biết rõ chuyện năm đó. Chỉ là không biết sau khi Khô Vinh Viện bị san bằng, hai mươi chín năm trong đống đổ nát đó trôi qua như thế nào.
Ông ta lặng lẽ nhìn lòng bàn tay, chỉ nghe không nói.
Thiên tử thì chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng còng mù mắt đốt đèn kia, đưa mắt tiễn người rời khỏi Đông Hoa Các.
Tấm áo rách nát trên người Chúc Tuế ẩn giấu vài tia sáng ấm áp, đến mức Đông Hoa Các ấm áp như xuân cũng phải chịu thua kém đôi phần.