Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3657 - Chương 3657. Chỉ Có Vảy Và Nửa Cái Móng Vuốt Lộ Khỏi Mây (3)

Chương 3657. Chỉ có vảy và nửa cái móng vuốt lộ khỏi mây (3)
Chương 3657. Chỉ có vảy và nửa cái móng vuốt lộ khỏi mây (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cho đến khi hình bóng kia biến mất, Hàn Lệnh vẫn luôn im lặng đứng hầu từ nãy đến giờ mới nhẹ giọng cất tiếng: “Chúc Tuế đại nhân giản dị chất phác, cho nên kẻ dưới học theo, đả canh nhân đều thích mặc như vậy.”

Cái tên Hàn Lệnh này, nịnh nọt cũng không rủ người ta! Lý Chính Thư có chút buồn bực, lại nhìn đường may trên tay áo mình.

Chỉ nghe thiên tử nói: “Hùng lược của Vũ Tổ, Trẫm luôn noi theo.”

Chỉ một lời này.

Đường may này quả thực rất đẹp, đường may của mẹ hiền, trên áo người lãng tử!

Mẹ của Lý Chính Thư mất sớm, từ nhỏ được Lý lão thái quân nuôi lớn, cũng xem lão thái quân như mẹ ruột. Lúc này bỗng nhiên thấy hơi nhớ nhà.

Tề thiên tử ngồi im lặng một lúc, bỗng nhẹ giọng lặp lại: “Đánh lui Huyết Vương Ngư Tân Chu…”

Ông ta cầm lấy một quyển tấu chương bên cạnh, phủi phủi với vẻ thỏa mãn: “Năm đó ở Đắc Lộc Cung, Trẫm hỏi hắn sẽ lấy gì báo đáp, hắn đáp ta Tề thiên kiêu thắng thiên kiêu khắp thiên hạ, bây giờ đã thắng tới thiên ngoại rồi.”

Thiên tử có mắt nhìn người, sớm đã nhìn ra sự bất phàm của Võ An Hầu, thật là vô cùng anh minh.

Nhưng… đừng quên Tần Trinh!

Huyết Vương cũng không phải do Khương Vọng đánh lui, cùng lắm là ở bên cạnh khua chiêng gõ trống, ngài ở đây kiêu ngạo cái gì?

Lý mỗ ta sống trên đời ghét nhất là a dua nịnh nọt, mặc dù có tình nghĩa thông gia với Võ An Hầu, nhưng cũng không làm được cái việc lấy râu ông nọ chắp cằm bà kia, mượn công lấy tiếng được!

Bàn tay đang cầm tấu chương của thiên tử khựng lại giữa không trung, như đang chờ đợi điều gì.

Lý Chính Thư vội nói: “Lời này Bệ hạ nói sai rồi!”

“Ồ?”

“Thánh thiên tử có thiên hạ rộng lớn, bao hàm vạn giới, há chỉ có hiện thế? Theo quan điểm của thần, Võ An Hầu đúng là thắng hết thiên kiêu trong thiên hạ, đúng như lời của Đắc Lộc Cung lúc trước!”

“Ngọc Lang Quân à Ngọc Lang Quân, ngươi ấy à…” Thiên tử đưa tay chỉ vào Đông Hoa Học Sĩ của mình, không nói gì thêm.

Chuyển sang mở quyển tấu chương trong tay ra: “Còn có một chuyện, ngươi bàn với Trẫm xem.”

Lý Chính Thư chắp tay: “Thần xin nghe.”

Thiên tử xem tấu chương, nói: “Trong mật báo nhận xét về quân lược của Võ An Hầu Kỳ Tiếu gửi, còn có một câu, nói nàng ta ra tay xóa sạch tai ách trên người Võ An Hầu, có vẻ vốn dĩ cũng không nghiêm trọng… Ngươi nói, lời này của nàng ta là có ý gì?”

Lúc này Lý Chính Thư không hề do dự, trực tiếp trả lời: “Kỳ soái muốn nói cho bệ hạ, chuyện ngài điều Chúc Tuế đại nhân tới bảo vệ Võ An Hầu, nàng ta đã biết.”

“Còn gì nữa?”

Lý Chính Thư nói: “Với phong cách của Kỳ soái, nhất định sẽ tận dụng Chúc Tuế đại nhân.”

Thường làm bạn bên cạnh vua, lúc nào nên bo bo giữ mình, lúc nào nên bộc bạch nỗi lòng. Ở trong lò lửa, người thường khó mà nắm chắc được.

Có rất nhiều đại thần được vào Đông Hoa Các, những người được cùng thiên tử đánh cờ đọc sách cũng không ít, vậy thì vì cái gì mà chỉ duy Lý Chính Thư được xưng là “Đông Hoa Học Sĩ”?

Tất cả là nhờ vào thực lực!

“Kỳ Tiếu này.” Thiên tử có chút bất đắc dĩ: “Tham vậy sao?”

Lý Chính Thư nói: “Thần không hiểu chuyện cầm binh, nhưng thỉnh thoảng cũng lấy chút tiền ra chơi đùa. Giàu có cách chơi của giàu, nghèo có cách chơi của nghèo. Bình thường trên chiếu bạc, càng có tiền thì có thể thắng càng nhiều tiền.”

“Kỳ Tiếu muốn dùng đèn lồng giấy trắng soi đường, chẳng lẽ có thể không đẩy Võ An Hầu vào nguy hiểm?” Thiên tử nói: “Hắn khó khăn lắm mới từ Yêu giới trở về, vốn nên tĩnh dưỡng một năm nửa năm, vậy mà lại vội vàng tới Mê giới, đều là ý của Trẫm.”

Lý Chính Thư mím môi, không nói.

“Thôi thôi, tướng ở bên ngoài, tự có chủ trương.” Tề thiên tử buông tấu chương xuống: “Trẫm đã giao binh sự cho Kỳ Tiếu lo liệu, nàng ta bất chấp sinh tử, dũng cảm mưu lược, trẫm ở trên triều đình ngồi hưởng, sao có thể khoa tay múa chân!”

“Bệ hạ thánh minh!” Một tiếng này của Lý Chính Thư hô lên cực kỳ vang dội.

Thiên tử nhìn qua: “Vậy ngươi nói Võ An Hầu phải làm sao bây giờ?”

Lý Chính Thư cúi đầu: “Hẳn là Bệ hạ đã có tính toán từ sớm, thần không dám nói bừa.”

Thiên tử nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Phù Sơn Lão Quế năm người ôm mới xuể, còn chưa thấy sắc thu, giọng điệu khoan thai: “Mấy ngày trước Ngu Thượng Khanh có viết một bài thơ, viết khá lắm.”

Lý Chính Thư nói: “Đào Hoa Tiên tất nhiên là một bậc phong lưu.”

“Hắn nhàn nhã ngắm hoa đã hơn một năm, có thể ra ngoài giải sầu một chút rồi.” Thiên tử nói: “Hắn còn từng uống rượu với Võ An Hầu, đúng không?”

Hàn Lệnh khẽ thi lễ rồi biến mất khỏi Đông Hoa Các.

Người đến rồi đi, thế gian vẫn vậy.

Những việc như uống rượu, chỉ có kẻ phàm ăn mới uống rượu, kẻ trần tục uống nhân tình thế thái, còn có một vài người dở tục dỡ nhã, uống tình tự.

Võ An Hầu muốn ăn uống với bạn tốt, tất nhiên là kể hết chuyện ở phù đảo Đinh Mão, tuy không có gì hay, nhưng cũng đủ để nghe.

Phương Nguyên Du ôm một vò rượu lớn đi lên lầu, đúng lúc nghe được Hầu gia nhà mình đang nhẹ giọng kể chuyện, nói đụng phải Huyết Vương Ngư Tân Chu.

Vò rượu trên tay loạng choạng một cái, suýt nữa thì rơi vỡ.

Cũng may toàn bộ quán rượu đều rất yên tĩnh, cũng không có ai chú ý tới hắn ta.

“Ồ?” Trúc Bích Quỳnh không tinh tế bằng Trác Thanh Như, không biết rốt cuộc Khương Vọng bị thương như thế nào, nghe nói có liên quan tới Huyết Vương thì vô cùng hoảng hốt: “Ngươi ổn không?”

Khương Vọng đưa tay vỗ nhẹ giữa không trung, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa tự tin: “Không sao.”

Trác Thanh Như ra chiều chăm chú uống trà để che giấu vẻ chấn kinh, phải nhìn lại vị thiên kiêu Đại Tề này bằng một con mắt khác.

Nhưng Khương Vọng cũng không chém gió, chỉ nói: “May mắn lúc ấy có Tần Chân Nhân đồng hành, nhờ có bà ấy giúp đỡ mới vượt qua được.”

Hết chương 3657.
Bình Luận (0)
Comment