Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3658 - Chương 3658. Phù Châu

Chương 3658. Phù châu
Chương 3658. Phù châu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Tần Chân Nhân nào?” Trác Như Thanh hỏi.

Khương Vọng đáp: “Mê giới hiện tại không có Chân Nhân họ Tần thứ hai.”

Trác Thanh Như đảo mắt, len lén liếc nhìn Trúc Bích Quỳnh một cái. Không dễ gì chống đỡ được trước thần thông đáng sợ của Huyết Vương. Tu sĩ bình thường đụng phải đều chưa kịp thấy mặt đã bỏ mình, dễ dàng hỗ trợ như vậy sao? Nhất là đối với một thiên kiêu Tề quốc?

Trúc Bích Quỳnh thở dài một hơi: “Tần Chân Nhân không bận tâm chuyện thế tục, có lẽ cũng không biết rõ về ngươi… À, ý của ta là, ta nói là, bà ấy, bà ấy…”

Cảm xúc dao động quá lớn, lời nói cũng trở nên vụng về. Càng muốn nói rõ ràng thì càng nói không rõ ràng, gấp đến độ thiếu điều bát âm đốt biển. Hoàn toàn không còn vẻ đại sư tỷ đạm nhiên nghiêm túc thường ngày.

Trác Thanh Như thiện ý tổng kết hộ: “Tỷ nói mắt mũi bà ấy không tốt lắm, bị mỡ heo làm mờ tâm trí.”

Trúc Bích Quỳnh trợn mắt.

“Lần đầu tiên ta tới Mê giới, có người nói cho ta, Nhân tộc tại Mê giới đều là đồng đội. Tần Chân Nhân cũng có quan niệm như vậy.” Khương Vọng tiếp lời: “Trúc đạo hữu, ngươi có biện pháp nào liên hệ với tông môn không? Hiện tại trên người Tần Chân Nhân đang bị thương, Diễm Vương của Hải tộc lại đang truy đuổi bà ấy…”

“Được, ta lập tức đi!” Trúc Bích Quỳnh lập tức đứng dậy.

Vừa quay đầu đã thấy Phương Nguyên Du ôm một vò rượu to đùng đứng ở đó.

Bèn quay lại kéo Trác Thanh Như: “Trác sư tỷ, ta không nhớ đường, tỷ đi với ta!”

Ngoài lâu gió thổi chuông, trong lầu người đơn chiếc.

“Rượu này…” Phương Nguyên Du thò đầu ra từ sau vò rượu, nhìn hắn.

Khương Vọng phất tay với bên ngoài, nhắm mắt lại, tự điều tức.

Phương Nguyên Du “vâng” một tiếng, ôm vò rượu bước xuống lầu.

Chưa được bao lâu.

“Hầu gia!” Phương Nguyên Du lại vội vã lên lầu.

Khương Vọng mở mắt, ném ánh mắt dò hỏi về phía hắn ta.

Vò rượu trên tay Phương Nguyên Du đã biến mất, báo cáo ngắn gọn: “Có hai người từ đảo tới, nói là tới chấp hành nhiệm vụ trong quyển trục Thái Hư, muốn gặp ngài.”

Lại đi thêm mấy bước, nhỏ giọng nói: “Đệ tử thư viện Hạo Nhiên.”

Là thống lĩnh thân vệ Hầu phủ, Phương Nguyên Du biết trong lúc Khương Vọng đang điều dưỡng, vậy mà còn tới xin chỉ thị có gặp mặt hay không, chứng tỏ thân phận người tới không đơn giản.

Thư viện Hạo Nhiên có phân viện ở cả Tống quốc, Trịnh quốc, Lý quốc, quy mô cũng không nhỏ, có ảnh hưởng nhất định tới triều cục. Ba phân viện này không phân chia chính phụ, đều có thể tính là tổng bộ.

Bọn họ áp dụng chế độ viện trưởng theo nhiệm kỳ, mười năm thay viện trưởng một lần.

Nội bộ xưng là “Tống Chính”, “Trịnh Chính”, “Lý Chình”.

Ba nhà vốn là một, thực lực không thể khinh thường, còn được ca tụng là “Thư viện xếp hạng thứ năm trong thiên hạ”.

Đương nhiên, mọi người đều biết, trên đời này chỉ có bốn thư viện có thể đặt chân vào bậc thiên hạ đại tông, ngang hàng với các tông môn đỉnh cấp. Cần Khổ, Long Môn, Thanh Nhai, Mộ Cổ, theo trình tự trên xuống.

Cái gọi là “thư viện thứ năm thiên hạ”, danh hiệu thì luôn ở đó, nhưng thư viện ứng với danh hiệu này thì đã thay đổi không biết bao nhiêu lần.

Mọc lên như nấm sau mưa, ai cũng muốn phát triển.

“Thư viện Hạo Nhiên, quyển trục Thái Hư…” Khương Vọng nghĩ không ra: “Bọn họ tìm ta có chuyện gì?”

Phương Nguyên Du lắc đầu: “Không nói cụ thể, chỉ nói muốn trò chuyện trực tiếp với ngài.”

Thật ra người dưới còn than phiền với hắn ta, nói hai đệ tử thư viện Hạo Nhiên tới Phù đảo làm khách có thái độ vô cùng kiêu căng. Nhưng hắn ta không có ý định tố cáo chuyện này với Hầu gia. Hắn ta là quân nhân lăn lộn trên đầu mũi đao, không hiểu đạo lý lớn lao, chỉ biết Hầu gia thu hắn ta về dưới trướng là muốn hắn ta làm việc, không phải để gây sự.

Lúc ở Lâm Truy cũng như thế, hắn ta gần như chưa từng xích mích với ai. Đôi khi trên bàn rượu có người quá chén nổi điên, hắn ta cũng chỉ cười cười cho qua.

“Hiện hai người kia đang ở đâu?” Khương Vọng thuận miệng hỏi.

Phương Nguyên Du nói: “Còn ở ngoài phù đảo. Không có mệnh lệnh của ngài, các huynh đệ không cho họ vào.”

Thế lực Hải tộc tại giới vực Đinh Mão đã bị quét sạch, bắt đầu gây dựng doanh địa Nhân tộc, tướng sĩ đóng giữ Giới Hà thường sẽ không ngăn cản tu sĩ Nhân tộc ra vào.

Nhưng phù đảo nơi này thì khác, nhất là phù đảo chỗ Võ An Hầu, là trọng địa quân cơ, không phải ai muốn tới cũng có thể tới.

“Cho bọn họ vào đi.”

Khương Vọng lại muốn làm quen mấy cái thư viện này nhiều một chút, dù sao cũng là kiến thức đương thời, các phái Nho môn cũng xứng đáng để tìm hiểu. Ngoài ra hắn cũng cảm thấy hứng thú với quyển trục Thái Hư.

Lần đầu tiên Hư Trạch Minh nhắc tới quyển trục Thái Hư với hắn là lúc đang trên đường đi sứ Mục quốc. Chỉ một năm ngắn ngủi, theo cách nói của Phù Ngạn Thanh thì quyển trục Thái Hư đã có thể ảnh hưởng đến tình thế Mê giới.

Tốc độ phát triển này không hề chậm chút nào.

Phương Nguyên Du đi đã gấp, hai vị khách tới từ thư viện Hạo Nhiên còn gấp hơn.

Không đợi Phương Nguyên Du dẫn đường gõ cửa thì đã có giọng nói dõng dạc hùng hồn vang lên ngoài lâu…

“Kiều Hồng Nghi, Giang Thúy Lâm tới từ thư viện Hạo Nhiên! Bái kiến Tề quốc Võ An Hầu!”

Khương Vọng ngước mắt nhìn, liền thấy một cặp xứng đôi cưỡi gió mà tới.

Chàng trai tướng mạo không tầm thường, quang minh lẫm liệt, cô gái thân hình thướt tha, mặt mũi thanh tú.

Một người Kim Khu Ngọc Tủy, một người rọi sáng tinh lâu, nhất định không phải kẻ yếu.

“Nào, mời ngồi!” Khương Vọng không hề khinh thường, đứng dậy chào hỏi.

Kiều Hồng Nghi trông có vẻ tuổi tác không lớn, chưa tới ba mươi. Tuổi này đã chứng Thần Lâm, tất nhiên là hạng thiên tài, hai đầu lông mày không che được ngạo khí. Nhưng vẫn rất lễ phép với Khương Vọng: “Mạo muội tới chơi, xin Hầu gia chớ trách.”

“Huynh nhìn huynh đi.” Giang Thúy Lâm vỗ một cái vào cánh tay hắn ta: “Võ An Hầu là nhân vật bậc nào, chẳng lẽ lại quan tâm mấy thứ tục lễ này? Cái gì nên miễn thì miễn đi!”

Hết chương 3658.
Bình Luận (0)
Comment