Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3659 - Chương 3659. Phù Châu (2)

Chương 3659. Phù châu (2)
Chương 3659. Phù châu (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Có vẻ tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, lúc tiến vào vẫn luôn nắm tay nhau, vào quán rượu rồi mới buông ra, cho dù đã buông tay nhưng ánh mắt vẫn quấn lấy nhau như bị keo hồ dính lại.

“Giang cô nương nói đúng, chúng ta hành động bên ngoài, không cần câu nệ.” Khương Vọng nhẹ giọng nở nụ cười, hắn không phải người thích lãng phí thời gian, cho nên lập tức đi thẳng vào chủ đề: “Hai vị cố ý tới gặp ta, không biết có gì chỉ giáo?”

Kiều Hồng Nghi chắp tay: “Chắc hẳn Hầu gia đã được hạ nhân thông báo, ta với sư muội tới đây là vì nhiệm vụ Thái Hư quyển trục.”

Khương Vọng khẽ nhíu mày, nhưng không nói chuyện.

Kiều Hồng Nghi mỉm cười hỏi: “Không biết Hầu gia có biết Thái Hư quyển trục và huyễn cảnh Thái Hư hay không?”

“Xin lắng tai nghe.” Khương Vọng kiên nhẫn đáp.

Kiều Hồng Nghi cất tiếng dõng dạc, nói với giọng vô cùng tự hào: “Huyễn cảnh Thái Hư là tạo vật văn minh vĩ đại nhất trong lịch sử, là kỳ tích được sinh ra trong dòng chảy nhân đạo! Nó đại diện cho ngọn lửa nhân đạo đã không gì cản nổi, cũng gánh vác sứ mệnh trọng đại đó là soi sáng văn minh Nhân tộc.

Còn Thái Hư quyển trục, đó là một bộ phận vô cùng quan trọng của huyễn cảnh Thái Hư. Nó có thể điều động sức mạnh vạn vạn người chúng ta, đưa thế giới này đi lên cấp bậc càng thêm hoàn mỹ.

Thậm chí ta có thể chịu trách nhiệm khi nói rằng, Thái Hư quyển trục tồn tại là để tạo nên huyễn cảnh Thái Hư. Chúng ta chấp hành nhiệm vụ Thái Hư quyển trục, cũng là đang kiến thiết tương lai Nhân tộc!”

Giọng điệu vừa cuồng nhiệt vừa tự hào này nghe thật quen thuộc.

“Nghe hay đấy.” Khương Vọng nhẹ gật đầu như có điều suy nghĩ: “Nhưng ta vẫn không biết, ngươi tìm ta là để…”

Kiều Hồng Nghi cười nói: “Ta là sứ giả Thái Hư, cũng là chủ nhân của núi Trường Tại thuộc phúc địa thứ 61.

Khương Vọng sinh lòng tôn kính: “Cho nên?”

“Nói đến việc tạo lập Thái Hư quyển trục, thư viện Hạo Nhiên ta cũng tốn rất nhiều công sức. Ta từ nhỏ đã có tinh thần trách nhiệm rất lớn, muốn thúc đẩy sự tiến bộ của Nhân tộc…” Dường như Kiều Hồng Nghi đang rất muốn trò chuyện sung sướng một lần, nhưng mới nói được một nửa thì chợt quay sang nhìn Giang Thúy Lâm: “Bảo Bảo, sao muội cứ đá ta mãi thế?”

Khương Vọng bị tiếng “Bảo Bảo” này làm cho chấn động hít sâu một hơi… Cảm giác kinh hoảng này vô cùng mới mẻ với hắn.

Giang Thúy Lâm đỏ mặt nói: “Khương Hầu gia quý nhân bận rộn, huynh đừng có làm lãng phí thời gian của người ta, mau nói chuyện chính!”

Kiều Hồng Nghi không hiểu: “Chúng ta đang nói chuyện rất vui vẻ, người ta đâu có nói ta làm lãng phí thời gian. Bảo Bảo, muội đừng có lúc nào cũng nghĩ nhiều như vậy, như vậy sẽ rất vất vả.”

“À thì… Khương Vọng vuốt ngực nói: “Đúng là ta cũng không dễ chịu lắm.”

“Hầu gia không dễ chịu chỗ nào?” Kiều Hồng Nghi nhiệt tình biểu lộ quan tâm: “Y thuật của tại hạ cũng được lắm!”

Hắn ta lại dùng bả vai cọ cọ Giang Thúy Lâm: “Bảo Bảo, muội nói cho hắn biết, có đúng vậy không?”

Giang Thúy Lâm xấu hổ bụm mặt, đáp một tiếng “phải”.

“Y thuật của ta cũng khá, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là cần tĩnh dưỡng…” Khương Vọng không ngờ cái tên này lại nói nhảm nhiều như vậy, bám dai như vậy, vội vàng nói: “Kiều huynh có việc gì xin cứ nói thẳng.”

“Vậy ta nói ngắn gọn, chuyện là thế này…” Kiều Hồng Nghị tự mang một loại khí chất mồm năm miệng mười, điều này khiến gương mặt vốn tuấn tú lãng tử của hắn ta cũng mang theo cảm giác dúm dó: “Ngươi biết ta là người Trịnh, năm xưa ta ở núi Mãng Thương… Ta ngộ được… Chúng ta có… Cứ như vậy, ta tiếp nhận nhiệm vụ này, tới Mê giới bắt Hải thú.”

Khương Vọng sẽ không ngồi xuống trò chuyện với người này thêm một lần nào nữa.

Có cái việc bắt Hải thú mà ngươi có thể kể lại kỳ ngộ từ lúc lên mười tuổi.

Sao ngươi không đi mà nói với Hoàng đế khai quốc của nước Trịnh!

“Đối với Kiều huynh, bắt Hải thú hẳn là không thành vấn đề.” Khương Vọng nói: “Cần số lượng rất lớn sao?”

“Cần ba vạn con!” Kiều Hồng Nghi phấn khích nói: “Đương nhiên, không phải chỉ một mình ta làm nhiệm vụ này, nhưng ta muốn là người có nhiều cống hiến nhất!”

Quần đảo gần biển trước nay vẫn luôn có hành vi thuần hóa và nô dịch Hải thú, Khương Vọng biết điều này. Trước kia hắn từng vì cứu hải dân mà giết một con Hải thú mất khống chế của Nộ Kình Bang, sau đó còn bị tìm tới tận cửa.

Khi đó nguyên hình Hải chủ Hải tộc vừa mới diễn hóa đến cấp bậc thần hồn, dẫn tới Hải thú nô dịch tại quần đảo gần biển đồng loạt mất khống chế.

Trần Trị Đào còn nhằm vào hình thái thần hồn của Hải thú mà nghiên cứu ra một thủ đoạn cấm chế hoàn toàn mới rồi chia sẻ miễn phí cho toàn bộ hải dân, hành động này đã mang tới cho y danh vọng cực lớn…

Trên Thái Hư quyển trục có nhiệm vụ bắt giữ Hải thú cũng rất bình thường, nhưng muốn ba vạn Hải thú ngay lập tức thì có phải nhiều quá rồi không?

Khương Vọng nhịn không được, hỏi: “Muốn bắt nhiều Hải thú như vậy, rốt cuộc có trợ giúp gì trong việc kiến thiết huyễn cảnh Thái Hư?”

Kiều Hồng Nghi ra chiều thần bí nhìn xung quanh một chút, theo sau bọn họ lên lầu là Phương Nguyên Du áo giáp trên thân, im lặng cầm đao.

Nghĩ một chút, mới nói: “Chuyện này ta chỉ nói cho ngươi thôi đấy…”

Khương Vọng ngắt lời hắn ta: “Nếu là chuyện không tiện nói thì đừng nói nữa. Đừng làm bản thân khó xử.”

“Tiện mà tiện mà.” Kiều Hồng Nghi vội nói: “Có thể nói với Võ An Hầu!”

Khương Vọng nhìn chằm chằm hắn ta, ra hiệu bảo hắn ta nói tiếp.

Kiều Hồng Nghi nói: “Trước kia Thái Hư quyển trục có nhiệm vụ tạo đảo, triệu tập một lượng lớn tài nguyên, xây một hòn đảo hoàn toàn mới ở gần biển, tên là Phù Châu. Phù ở đây là phù du. Sinh vật nhỏ bé trong thiên địa, cuộc đời ngắn ngủi. Dùng cái tên này, ngụ ý là lấy sinh mệnh ngắn ngủi tạo ra khả năng vĩ đại, khuyên chúng ta…”

Hết chương 3659.
Bình Luận (0)
Comment