Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3660 - Chương 3660. Phù Châu (3)

Chương 3660. Phù châu (3)
Chương 3660. Phù châu (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giang Thúy Lâm ở bên cạnh nhìn ra Khương Vọng đang mất kiên nhẫn, vội vàng nói tiếp: “Nói trắng ra chính là Hư Trách Minh xây dựng một tòa Thiên Địa Đại Ma Bàn (cối xay) tại đảo Phù Châu, cần một lượng lớn Hải thủ đổ vào lấp đầy, lấy phân tích Hải tộc làm cơ sở, đảo ngược phá giải nguyên hình của Hải chủ!”

Khương Vọng thoáng kinh ngạc. Hắn không kinh ngạc vì việc này có liên quan tới Hư Trạch Minh, mà kinh ngạc vì đây là tác phẩm của Hư Trạch Minh.

Dựa vào một mình Hư Trạch Minh thì không thể làm nên chuyện như vậy. Phái Thái Hư còn có ai ra sân? Còn có bao nhiêu người ủng hộ y? Trưởng lão, Môn chủ, thậm chí vị Hư Uyên Chi chỉ đạo xây dựng huyễn cảnh Thái Hư kia?

Kiều Hồng Nghi lại bổ sung: “Tính chất của đảo Phù Châu này không khác đảo Quyết Minh các ngươi là bao. Đợi một thời gian nữa cũng sẽ trở thành tòa thành kiên cố trọng yếu trên vùng biển của Nhân tộc ta!”

“Ồ?” Khương Vọng nói: “Ta chưa từng được biết, không biết vị trí của đảo Phù Châu này ở nơi này, là cường giả nào tọa trấn, bao nhiêu quân trú đóng, từng chỉ đạo mấy trận chiến với Hải tộc?”

“Trước mắt đảo Phù Châu vẫn lấy việc nghiên cứu Hải tộc làm chủ…” Kiều Hồng Nghi lúng túng đáp: “Vị trí cách đảo Tinh Châu không xa về phía Nam.”

Nói xong, hắn ta lại ngẩng đầu lên: “Nhưng có Thái Hư quyển trục, cường giả thiên hạ đều có thể điều!”

Khương Vọng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng với thân phận Tề quốc Hầu, hắn không nhịn được mà nghĩ… Có thể điều động cường giả khắp thiên hạ, lục đại bá chủ quốc có đồng ý không vậy?

Việc này không do hắn quản, cho nên chỉ nói: “Vậy là ngươi đến tìm ta, rốt cuộc là muốn…”

“Vừa nhìn đã biết Hầu gia là người hào sảng, Hồng lang huynh đừng có quanh co nữa.” Giang Thúy Lâm cười duyên dáng: “Là như vậy Hầu gia, chúng ta nghe nói ngài vừa quét sạch giới vực Đinh Mão, bắt đầu xây dựng doanh địa Nhân tộc… Cho nên đến đây xin ngài một ít tù binh!”

Sau khi Hải tộc hiển lộ nguyên hình của Hải chủ bị nô dịch như Hải thú, việc này cũng không phải hiếm thấy ở quần đảo gần biển.

Khương Vọng cũng không chuyện bé xé ra to, chỉ nói: “Cần mấy con?”

Bình thường lấy một hai tù binh Hải thú ra làm quà cũng không sao. Nếu vì việc này mà sĩ tốt dưới trước phải chịu thiệt thì hắn lấy phần của mình ra bù vào là được.

“Ta đã nói rồi! Sinh ra làm người, trước đại nghĩa Nhân tộc, ai có thể qua loa?” Giang Thúy Lâm cười tươi như hoa, nghiêm túc nhìn Khương Vọng: “Có bao nhiêu chúng ta lấy bấy nhiêu.”

“Cũng không phải không thể thương lượng!”

Khương Vọng vừa định ra giá.

Kiều Hồng Nghi lại chợt bổ sung: “Vả lại, không phải bên này đã đánh giặc xong rồi sao, quân đội cũng đang nhàn rỗi, ngại gì không điều cho ta một đội, cùng ta tiếp xúc với sự tiến bộ của Nhân tộc! Hải thú hoang dã thật sự không dễ bắt, cần một số người giúp ta chặn đường…”

Khương Vọng không nói gì nữa.

Cộng với việc hai kẻ này chẳng muốn bỏ ra một xu thì đúng là tới đây đơn thuần chỉ là để ăn xin!

Còn không phải là xin một hai miếng mà há miệng một cái là muốn khẩu phần lương thực cả một tháng của chủ nhà, còn muốn cuỗm đi cả nồi niêu xong chảo.

“Hầu gia đang e ngại điều gì sao?” Kiều Hồng Nghi nhìn mặt đoán ý, dõng dạc nói: “Chúng ta đều là vì đại nghĩa Nhân tộc, tuyệt đối không có lòng riêng!”

“Nhưng bản Hầu là người có lòng riêng.” Khương Vọng thở dài: “Bản Hầu xuất chinh Mê giới lần này, mang theo ba nghìn giáp. Nguyên thạch lương thảo tiêu hao không ngừng. Công huân danh lợi, ai cũng muốn lấy. Huống hồ chiếm được doanh địa Nhân tộc này là công của mấy vạn tướng sĩ từ trên xuống dưới, bản Hầu có thể nhẹ nhàng vứt bỏ được sao?”

Hắn nghĩ hắn đã nói rất rõ ràng.

Nhưng dường như Kiều Hồng Nghi nghe không hiểu: “Một đám Thiên Địa Môn cũng không đẩy được tục phu, cùng lắm là lấy mạng bù vào, bọn họ có thể có công lao gì! Không phải đều dự vào Hầu gia ngài sao? Ngài là nhân vật trên đỉnh, cần gì e sợ những kẻ quê mùa thấp kém kia nghĩ gì?”

Giang Thúy Lâm nói với giọng trách móc: “Ngài là Quốc Hầu Đại Tề, chủ soái tam quân… Đây không phải là chuyện chỉ cần một câu nói thôi sao?”

Khương Vọng vươn tay bưng chén trà: “Ngại quá, ta thấy hơi mệt.”

“Hầu gia!” Kiều Hồng Nghi gấp gáp: “Ngài chính là thiên kiêu Nhân tộc, quán quân Hoàng Hà, đứng trước đại nghĩa Nhân tộc, chúng ta còn không tiếc sinh tử, sao ngài có thể từ chối!”

Khương Vọng đặt chén trà lên bàn, lẳng lặng nhìn hắn ta.

Nhìn cảm xúc kích động của hắn ta nguội dần rồi tiêu tan.

“Nghe tiếng chuông gió bên ngoài không?” Khương Vọng hỏi.

Gió thổi qua.

“Leng keng leng keng…”

Kiều Hồng Nghi và Giang Thúy Lâm vô thức gật đầu.

“Cái này, gọi là Chiêu Hồn Chuông.” Khương Vọng nói: “Trên mỗi một phù đảo tại Mê giới đều có tiếng chuông này. Chúng ta đều biết, chết là chết, chết rồi vạn sự hóa thinh không. Nhưng các chiến sĩ tắm máu chiến đấu ở đây đều muốn lúc tan thành mây khói sẽ được cách nhà mình gần hơn một chút. Dùng tiếng chuông chẳng được ích lợi gì này để an ủi.”

“Những người liều mạng ở đây, mỗi người đều gánh vác đại nghĩa Nhân tộc mà ngươi nói. Không có người nào nỗ lực ít hơn người nào, cũng không có người nào gánh vác trọng trách nhẹ hơn ngươi. Ngươi không phải một đứa trẻ ba tuổi, ngươi không có tư cách đòi hỏi bất cứ ai, hiểu ý của ta không?”

Hắn không có động tác hay biểu cảm nghiêm khắc nào, chỉ là giọng nói trầm đi mấy phần. Nhưng Kiều Hồng Nghi và Giang Thúy Lâm lại cảm nhận được áp lực cực lớn.

Giết Ngư Quảng Uyên, phá Ngao Hoàng Chung, tất cả đều là những chuyện mới xảy ra!

“Quấy rầy rồi.” Kiều Hồng Nghi nói với vẻ khó nhọc, kéo tay Giang Thúy Lâm muốn rời đi.

Khương Vọng chậm rãi nói: “Ngươi có thể đến hỏi ý kiến của ta, chứ không phải cứ thế kéo tù binh của ta rời đi, chứng tỏ ngươi còn hiểu một chút đạo lý. Cuối cùng ta cho ngươi một đề nghị, muốn nghe không?”

Kiều Hồng Nghi ngơ ngác gật đầu một cái.

Khương Vọng nói: “Nói ít, làm nhiều. Bớt đòi hỏi, cho đi nhiều hơn.”

Có lẽ Kiều Hồng Nghi đã chịu phục, cũng có lẽ không phục, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

Lúc này ngoài lâu chợt truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Quân lệnh khẩn cấp!”

Kế đuổi khách rề rà tới muộn khiến Khương Vọng dở khóc dở cười.

Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được đây cũng không phải kết quả sau khi hắn đưa mắt ra hiệu cho Phương Nguyên Du.

Cất bước tiến lên phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài: “Lệnh tới đâu?”

Kỳ quan bay trên không trung: “Lệnh của Kỳ Soái! Mang theo quân của Võ An Hầu, lập tức xuất phát, tiến về Sa Bà Long Vực!”

Hết chương 3660.
Bình Luận (0)
Comment