Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hai người đến một câu giao lưu cũng không có, cứ vậy bám lấy một cái bàn, uống rượu mấy ngày liên tiếp.
Y chỉ biết người này tên là Hạ Dự Bạch, thân phận, bối cảnh, lai lịch, hoàn toàn không biết.
Xưa nay Hạ Dự Bạch cũng không hỏi Dương Liễu y là người thế nào.
Chỉ là cảm xúc tương đồng, đều có nỗi bất bình, đều ôm nỗi buồn khổ. Cứ vậy thành bạn rượu. Thỉnh thoảng nói bâng quơ mấy câu, cũng xem như hợp ý.
Dương Liễu đặt rượu lên bàn, tiện tay bóc lớp giấy dán. Hương rượu đắng chát lan tỏa khắp không trung.
“Đây chính là Thiên Nhai Khổ!” Dương Liễu nói: “Thử chút không?”
Hạ Dự Bạch uống cạn rượu trong chén, úp ngược chén, đẩy chén và bình vừa uống sang một bên, sau đó lấy ra một bộ bình ngọc chén ngọc mới toanh ra, dọn ngay ngắn lên bàn.
Lúc này mới khoát tay, ý bảo Dương Liễu rót rượu.
Dương Liễu nhẹ nhàng vỗ vò rượu để hương rượu tan đều hơn, sau đó rót rượu vào từng chén, mỗi chén rót đầy tám phần. Sự chỉn chu này của Hạ Dự Bạch cũng là điểm mà Dương Liễu thưởng thức. Nam nhi tốt nên biết lễ biết tiết, trang phục lịch sự, cử chỉ đoan chính, tư thái xinh đẹp. Vậy mà sao Chiếu sư tỷ… lại không biết thưởng thức.
Lại để trăng sáng soi cống mương!
Vừa nghĩ đến đây, chợt cảm thấy hương rượu đắng chát.
Y khôn muốn thương tâm, bèn chuyển đề tài: “Thiên Nhai Khổ tuy là rượu ngon nhưng ta không thường uống, hiệu quả sau khi say quá cao, không chịu nổi. Ngươi có biết người cùng ta đối ẩm rượu này lần trước là ai không?”
Hạ Dự Bạch nói với vẻ không quan tâm: “Ai?”
“Tề quốc Võ An Hầu – Khương Vọng!” Dương Liễu nhìn chằm chằm bạn rượu của mình từ đầu đến cuối, thỏa mãn khi thấy hắn ta kinh ngạc, cười nói: “Bất ngờ lắm hả?”
Hạ Dự Bạch nói: “Ta nghe nói hắn là người không được hoan nghênh nhất trên Hoài đảo, chỉ cần nhắc tới tên của hắn thôi cũng có thể bị đánh, không ngờ các ngươi lại còn từng uống rượu với nhau.”
Dương Liễu hừ một tiếng: “Còn từng uống trà, ăn hải sản cùng nhau nữa cơ.”
Trong đôi mắt u buồn của Hạ Dự Bạch nổi lên một chút hiếu kỳ: “Ngươi không ghét hắn?”
Dương Liễu suy nghĩ thoáng chốc, nói: “Nếu không đứng ở lập trường tông môn, hắn là một người bạn không tệ.”
Hạ Dự Bạch hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Dương Liễu ngạc nhiên nói: “Ngươi quen hắn?”
Hạ Dự Bạch đáp: “Không quen.”
Dương Liễu gật đầu: “Ta nói mà, sao có thể quơ đại một người là quơ trúng người quen của hắn. Bây giờ hắn tai to mặt lớn thế kia, người bình thường không tới trước mặt hắn được, không còn là cậu nhóc trẻ tuổi ôm vò rượu tới nhờ vả ta nữa rồi.”
Hạ Dự Bạch không nén nổi tò mò: “Hắn còn từng nhờ vả ngươi?”
“Chuyện lâu lắm rồi…” Dương Liễu khoát tay: “Không nhắc mấy chuyện này nữa. Còn chưa lên tới lầu đã nghe thấy ngươi thở ngắn than dài, gì mà ngày mai rồi lại ngày mai, lại chuyện gì?”
Hạ Dự Bạch cũng lười gặng hỏi, uống cạn rượu trong đáy chén rồi mới nói: “Than mình sống uổng năm tháng, chẳng làm nên trò trống gì!”
“Cái này thì có gì mà nuối với chả tiếc!” Dương Liễu nói: “Mấy năm trước ta cũng rất lo lắng, không có được đạo lữ trong mộng, xếp hạng chân truyền thì cứ mãi bị đè đầu cưỡi cổ, lúc nào cũng đụng phải cái đám quái vật Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân… Không phải bây giờ cũng rất tốt sao?”
“Làm sao mà tốt lên vậy?” Hạ Dự Bạch hỏi.
“Quen là được.” Dương Liễu thốt ra lời từ tận đáy lòng: “Lúc ngươi nhận thức được rõ ràng rằng mình là một tên phế vật, không sánh bằng Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân. Người ngươi thích sẽ không thích ngươi… Tâm hồn rộng mở, thế gian cũng rộng lớn hơn.”
Hạ Dự Bạch cầm chén rượu: “Có lẽ ta vẫn còn chưa thông suốt.”
Dương Liễu tỏ vẻ “ngươi còn trẻ”: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hạ Dự Bạch thở dài một tiếng: “Ta đã hai mươi tư! Còn phí hoài thời gian ở đây, sự nghiệp không có gì tiến triển, không có thành tựu gì. Muốn thỏa ước nguyện cả đời, không biết tới năm nào!”
Dương Liễu hất cằm về phía cửa sổ: “Nếu ngươi vẫn chưa buông được, Mê giới lại không khóa cửa, thế thì ngươi đi kiến công lập nghiệp đi. Lưu danh trên bảng Hải Huân, cũng xem như quang tông diệu tổ.”
Trong mắt Hạ Dự Bạch hiện lên vẻ oán giận: “Có người không cho ta đi!”
“À, đắc tội người ta.” Dương Liễu vừa nghe đã hiểu, thiện ý nói: “Lúc nào ta tìm người đưa ngươi đi, đại dương là địa dương của người trong thiên hạ, đâu ra chuyện không cho người có chí tới Mê giới chinh chiến!”
Hạ Dự Bạch nói với vẻ chua chát: “Đây không phải là chuyện mà cứ tìm đại một người là có thể giải quyết…”
Rõ ràng Dương Liễu nghe không lọt tai: “Nói ra thì năm nay còn là năm tuổi của ngươi, ngươi nên mặc đò đỏ, dây lưng đỏ hoặc gì đó. Nếu không thì dễ gặp phải chuyện không may lắm.”
Chuyện này không nói thì thôi, vừa nói ra một cái, Hạ Dự Bạch tự nhiên như bị dẫm phải đuôi, giận tím mặt: “Gì mà may với không may, ta không tin mấy chuyện này!”
Dương Liễu chỉ cảm thấy khó hiểu: “Không tin thì thôi, ngươi kích động cái gì.”
Hạ dự Bạch vẫn giận dữ bất bình: “Gì mà may với không may, ai cũng nói ta không may. Ngày nào ta cũng ngồi đây uống rượu, có thấy ta nghẹn chết đâu!”
Vừa dứt lời.
“Ầm!”
Cả tòa tửu lâu Thanh Bình Nhạc, khắp Thanh Ngao Tiều, cả Hoài đảo, đều rung chuyển kịch liệt!
“Chuyện gì?”
“Động phải cấm chế gì sao? Hay là Địa Long xoay người?”
Khách trong tửu lâu bàn luận ầm ĩ.
Quán rượu càng rung chuyển dữ dội.
Chàng trai tuấn tú dùng tên giả Hạ Dự Bạch và Dương Liều đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ nhìn thấy…
Một dãy núi màu vàng sáng chói từ trên trời giáng xuống, nện xuống đại trận hộ đảo của Hoài đảo. Khiến cả hòn đảo đều đang chấn động!
Nhìn kỹ thì đó nào phải dãy núi, rõ ràng là một cái móng vuốt khổng lồ.
Từ đó nhìn lên trời cao, chỉ thấy mưa vần gió cuộn, tuôn trào như thác nước. Trời đất tối sầm lại! Sấm sét bổ xuống, trong khung cảnh âm u đáng sợ đó là thân rồng như dãy núi kéo dài, lúc ẩn lúc hiện!
Vảy vàng to bằng cả ngôi nhà, râu dài như thân rắn, những tia sét màu tím quanh quẩn trên thân, phần đuôi được tia sét trắng lóa bao bọc.