Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Long trời lở đất, rồng cuộn hổ ngồi!
Chân Long hiện thế!
Tại sao lại có một vị Chân Long băng qua chiến trường Mê giới, xuất hiện tại đảo Nguyệt Nha?
Đối với Nhân tộc, đây là một cuộc thăm hỏi đã cách xa không biết bao nhiêu năm!
Đây không phải Chân Long bình thường!
Không thấy vị trưởng lão Tĩnh Hải tóc đã nửa bạc lập tức bay lên không trung, nhưng lại chỉ có thể đứng dưới màn sáng của đại trận, không dám ló đầu ra sao?
“Có thể khiến cho Cô Hoài Tín – trưởng lão thứ tư của Điếu Hải Lâu dựa lưng vào đại trận hộ đảo mà vẫn không thể ngóc đầu, không cách nào phản kích…” Sắc mặt Hạ Dự Bạch nghiêm trọng: “Có lẽ con rồng này phải có tu vi Hoàng Chủ!”
Trong lúc nói chuyện, lại có một người đàn ông nho nhà tướng mạo khoảng chừng năm mươi bay lên không trung, hợp lực chống đỡ với Cô Hoài Tín, nhưng vẫn không thể làm cho Hoài đảo ngừng chấn động!
Đây là trưởng lão thứ ba của Điếu Hải Lâu – Từ Hướng Vãn!
Nhưng hai đại Chân Nhân liên thủ, cộng thêm đại trận nghìn năm của Điếu Hải Lâu, lại chỉ có thể chống đỡ một cách khó nhọc.
Đêm nay mưa vần gió vũ!
Điều này lại một lần nữa nghiệm chứng cấp bậc kinh khủng của vị Chân Long này.
“Hoàng Chủ thì sao chứ?” Dương Liễu tràn ngập tự tin: “Lâu chủ nhà ta sẽ ra tay, gì mà Thần Long Hải Chủ, nhất định sẽ dìm hắn xuống biển!”
Thiên tử Tề quốc muốn Võ An Hầu ra chiến trường Mê giới “mạ vàng”, yêu cầu Thống soái Kỳ Tiếu đích thân truyền dạy binh pháp, rõ ràng là bồi dưỡng Thống soái Trảm Vũ quân.
Võ An Hầu có chiến công Tề Hạ, có vinh quang Yêu giới, phải “vàng” như thế nào mới xứng để mạ lên người hắn?
Ít thì cũng phải là một trận chiến liên quan đến căn cứ địa tại Mê giới của Hải tộc, thậm chí đánh chiếm cả đại dương cũng không phải chuyện gì lạ!
Cộng thêm Long tộc cấp bậc Hoàng Chủ đột nhiên tấn công đảo Nguyệt Nha…
Giờ khắc này, tất cả mọi manh mối đều được liên hệ với nhau, Hạ Dự Bạch nghiêm mặt nói: “Chỉ sợ Trầm Đô Chân Quân không thể về ngay được.”
“Có ý gì?” Dương Liễu quay người lại.
Hạ Dự Bạch đang định lên tiếng thì ngoài tửu lâu Thanh Bình Nhạc lại có tiếng ồn càng lớn truyền đến.
Hai người lập tức bay ra ngoài lâu.
Dưới vòm trời tối tăm ảm đạm nhưng thỉnh thoảng lại có sấm chớp chiếu sáng, chỉ thấy một con hải thú to lớn như voi nhưng lại mọc đầy vảy nhỏ đang tung hoành giữa đám người, đội tu sĩ tuần tra của Điếu Hải Lâu căn bản không ngăn được nó!
“Là hải thú trấn thủ của Thanh Ngao Tiều!” Dương Liễu lo lắng nói: “Cấm chế do Đại sư huynh đích thân thiết kế, sao lại mất khống chế được chứ?”
Y càng nói càng hoảng, bởi vì y đã thấy nơi có hải thú bị mất khống chế, không chỉ ở chỗ này.
Đảo Nguyệt Nha lớn như vậy, cơ nghiệp mấy nghìn năm của Điếu Hải Lâu, khắp nơi đều có hải thú cường đại đang hoành hành ngang ngược. Chúng gầm gừ, gào thét, phát động pháp thuật nguyên lực hùng hậu, hủy diệt tất cả những thứ mà chúng có thể chạm tới.
Cả hòn đảo trở nên hỗn loạn!
Hạ Dự Bạch nhằm vào điểm mấu chốt: “Hai vị Chân Nhân đang chống lại Hoàng Chủ Long tộc, không thể thoát thân. Không thể để cho đám hải thú này phá hủy đại trận hộ đảo, nếu không chúng ta đều sẽ gặp nguy.”
“Được được, ta đi gọi người! Ta lập tức đi!” Dương Liễu vội vàng muốn đi gọi sư phụ mình, nhưng lại chợt nhớ sư phụ mình đã đi Mê giới.
Lại nghĩ tới Đại sư huynh, rồi nghĩ tới Trúc Bích Quỳnh… mới phát hiện tất cả đều không ở đây!
Đầu óc y hệt như hồ nhão, nhìn bạn rượu của mình: “Gọi ai đây?”
Hạ Dự Bạch cũng không biết chất lượng chân truyền của Điếu Hải Lâu quá kém, hay chỉ riêng cái tên Dương Liễu đau khổ vì tình này năm qua tháng lại uống rượu giải sầu đến nỗi phế hết cả đi, đến khi bất ngờ gặp phải chuyện lớn thì mất hết bình tĩnh, thậm chí ngay cả đầu óc cũng tiêu biến.
Lập tức quát: “Gọi người nào có thể làm chủ! Nhớ, những nơi khác đều không cần quan tâm, trước hết phải tập trung lực lượng giữ vững điểm mấu chốt của đại trận! Sau khi đảm bảo đại trận an toàn rồi mới hàng phục hải thú, ổn định chấn động, cuối cùng mới tìm kiếm nguyên nhân khiến hải thú mất khống chế.
Bạn rượu tỉnh táo vượt mức bình thường khiến Dương Liễu đột nhiên hoàn hồn lại. Lập tức bay vút lên không trung: “Ta chính là hộ tông chân truyền Dương Liễu, Thanh Ngao Tiều nghe hiệu lệnh của ta…”
Lúc này chợt có một giọng nói hùng hồn truyền khắp toàn đảo: “Phàm là tu sĩ Điếu Hải Lâu, tập trung lại gần điểm mấu chốt của đại trận phòng hộ, không được tùy tiện rời khỏi phu vực phòng tổ! Đội tuần tra số một, số ba, số chín, số mười bảy, lập tức xuất phát, tuần tra tiêu diệt hải thú! Tất cả đệ tử chân truyền chia ra phụ trách khu vực phòng thủ, tiêu diệt hải thú gần mình, bất kể chúng có bị mất khống chế hay không! Đội chấp pháp do Từ Nguyên phụ trách, bất cứ kẻ nào gây ảnh hưởng tới việc phòng ngự, thừa cơ gây ra hỗn loạn, giết không cần hỏi! Những người còn lại ở yên tại chỗ, chờ cứu viện tới!”
Điếu Hải Lâu vẫn còn người giỏi giang!
Điều này khiến Hạ Dự Bạch thoáng yên lòng một chút.
“Đây là giọng của Lưu trưởng lão!” Dương Liễu có chỗ dựa trong lòng, đầu óc bắt đầu khôi phục, kinh ngạc nhìn sang Hạ Dự Bạch: “Hạ huynh, huynh đúng là nhân tài, phương lược giải quyết rối loạn của huynh không mưu mà hợp với Trưởng lão hộ tông của chúng ta!”
Trưởng lão hộ tông của Điếu Hải Lâu – Lưu Vũ?
Người bị Võ An Hầu chỉ thẳng vào mặt đòi đánh nhưng chỉ có thể nói xin lỗi thay cho đệ tử?
Xếp thứ hai trong các Trưởng lão hộ tông, cũng được xem là một nhân vật lớn!