Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Long Tức Hương Đàn…” Trần Trị Đào rũ tóc ngồi trên khoang thuyền, nhẹ nhàng hít vào, như thể ngửi được làn khói nơi lâu thuyền Phi Vân lướt qua.
Trong cuộc chạy đuổi cấp bách hung hiểm như vậy, vừa bị đánh nát tín niệm, lại hao tổn sức lực, khí huyết suy kiệt, nhưng y lại giống như người ung dung nhất ở đây: “Rất lâu về trước, đây là đàn hương quý giá nhất. Có lợi ích cực lớn đối với tu sĩ Phật môn. Hiện tại mỗi một luồng chướng khí nó phát ra lại là kịch độc nhằm vào tu sĩ Phật môn. Tu sĩ bình thường hít vào cũng chỉ tổn tại một chút khí huyết, còn tu sĩ Phật môn một khi chạm đến, ngay cả xá lợi cũng bị vấy bẩn.”
Ngoại trừ một vài cao tăng đại đức Phật pháp tinh thâm, tu sĩ Phật môn bình thường phải chờ tới khi Kim Khu Ngọc Tủy thì mới có thể tạo ra xá lợi.
Nói cách khác, chướng khí từ cây Long Tức Hương Đàn có thể đầu độc Thần Lâm!
“Vì sao lại có biến hóa như vậy?” Khương Vọng đang phát huy thị lực và thính lực tối đa, không ngừng sàng lọc thông tin tình báo dọc đường, thuận miệng hỏi.
Trần Trị Đào chậm rãi lắc đầu: “Không nói rõ được, có lẽ phải hỏi đám hòa thượng kia.”
Khương Vọng đột nhiên nghĩ. Thế Tôn lập nên thành tựu vĩ đại thời trung cổ, Nhân Hoàng Liệt Sơn thị đời thứ ba là Trục Long Hoàng lập chiến công vĩ đại ở ngoài biển.
Khi đó Phật môn cảm hóa rất nhiều Long tộc, làm chúng quy y. Đây cũng là ngọn nguồn của loài rồng trong Thiên Long Bát Bộ.
Rồng được phong là “Thiên Long” đóng vai trò rất quan trọng trong trận chiến giữa người và rồng.
Nhưng bây giờ Phật môn còn đó, loài rồng lại gần như biến mất.
Theo sự hiểu biết của Khương Vọng về Phật môn thì cái gọi là Thiên Long thật ra cũng không có địa vị quá cao trong Phật môn…
“Cây Long Tức Hương Đàn, cái tên này rất thú vị.” Khương Vọng nhìn thoáng qua chướng khí nhàn nhạt màu xanh, thuận miệng phân tích: “Rất có Phật tính. Nếu không thụ Phật pháp sâu sắc thì không thể gây chướng khí nhường này.”
Trần Trị Đào nói: “Ta chỉ biết, khi cây Long Tức Hương Đàn vừa mới phát sinh biến hóa, rất nhiều người dùng nó để mưu tính tu sĩ Phật môn. Hại kẻ nào là trúng kẻ nấy, rất nhiều tu sĩ Phật môn gặp phải họa, người trúng phải không một ai may mắn thoát khỏi.”
“Rất nhiều người?” Khương Vọng hơi kinh ngạc, tạm thời giải phóng tâm thần: “Khi đó Phật môn đã gây nên chuyện gì khiến cho người người phẫn nộ sao?”
“Chẳng làm gì cả.” Trần Trị Đào đưa tay mò tìm, không biết từ chỗ nào bắt về một con kiến, đặt trên khoang thuyền, nhẹ nhàng nghiền chết: “Ngươi nói xem, nó gây nên chuyện gì sao? Chẳng qua vật có thể gây thương tổn cho nó tồn tại trên đời, cho nên nó ắt phải bị tổn thương.”
“Vẫn khác.” Khương Vọng nói: “Con kiến rất nhỏ yếu, nhưng Phật môn thì rất lớn mạnh.”
“Nhỏ yếu là lý do bị tiêu diệt, chẳng lẽ lớn mạnh không phải?” Trần Trị Đào nở nụ cười suy yếu: “Xưa thành, nay hủy. Long Tức Hương Đàn. Sự tình trên thế gian, sao không phải vậy?”
Dường như Khương Vọng nghe hiểu được ý của hắn ta, nhưng lại không biết phải nói gì. Kế hoạch ngoài biển của Tề quốc không phải là thứ mà hắn có thể làm chủ.
Giọng của Trần Trị Đào suy yếu nhưng vẫn rất tỉnh táo: “Hải thú ở quần đảo gần biển giống như gia súc vậy. Đã phổ cập từ lâu, các đảo các tông đều có. Lại thêm Thiên Địa Đại Ma Bàn mà Hư Trạch Minh xây dựng trên Phù đảo, đưa mấy vạn con hải thú qua đó, chờ hắn nghiên cứu ra thành quả… Đây không phải một tai nạn đơn giản. Mà ta là kẻ cầm đầu.”
“Hải dân bị tai họa này quét sạch, những gia đình thương vong, ly tán, tan nát… Điếu Hải Lâu sẽ hoàn toàn đánh mất lòng tin của bọn họ.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Lo dưỡng thương trước đi.” Khương Vọng chỉ có thể nói rằng: “Chúng ta chưa chắc đã có thể sống đến khi cần phải nghĩ nhiều như vậy.”
“Tề quốc tuyệt đối không thể từ bỏ ngươi, cho nên ngươi nhất định sẽ an toàn.” Trần Trị Đào nói: “Ta chỉ hy vọng…”
“Ầm!”
Lâu thuyền Phi Vân đột nhiên chấn động một cái, ngắt lời hắn ta.
“Có một trận bàn của pháp trận gia tốc phát nổ!” Binh lĩnh canh giữ tại phòng trận vội vàng chạy tới báo cáo.
“Sửa được không?” Khương Vọng bình tĩnh hỏi.
Sĩ tốt lắc đầu: “Trận bàn mấu chốt như vậy chỉ đảo Quyết Minh mới có thể xử lý được. Trận sư trên lâu thuyền không làm được.”
“Ta đi xem một chút.” Trần Trị Đào chống sàn, gắng gượng đứng dậy: “Xem có thể bổ sung cấm chế hay không.”
Khương Vọng im lặng nhìn phong cảnh đang trôi ngược hai bên khoang thuyền.
Sau có truy binh, trước có chặn đường.
Thân ở Sa Bà Long Vực, bốn phía đều là địch.
Thuyền chỉ còn lại mười một trận.
Hắn nhắm mắt lại, điều tức.
“Thình thịch! Thình thịch!”
Hắn nghe được trái tim mình đang đập mạnh.
Vẫn có thể cảm nhận được vết nứt trong tạng phủ một cách rõ ràng.
Hắn xuất chinh, ác chiến, bị thương dưới tay Huyết Vương, mãi vẫn không thể dưỡng lành.
Lúc hắn mở mắt, ánh mắt vần bình tĩnh.
Ngoài lớp chiến giáp màu thiên thanh, hơi khói màu đỏ lại một lần nữa bốc hơi.
"Ngừng thuyền." Hắn nói.
“Hả?” Phương Nguyên Du hoài nghi mình nghe lầm.
“Ngừng thuyền, để pháp trận gia tốc nghỉ ngơi một chút, cũng để cho Trần sư huynh yên tĩnh quan sát.” Khương Vọng bình tĩnh ra lệnh.
Phương Nguyên Du không do dự nữa, quay người rống lên: “Hầu gia ra lệnh, ngừng thuyền!”
Quái vật khổng lồ do thợ thủ công Tề quốc khổ tâm chế tạo đột nhiên ngừng ầm vang, treo trên không trung như một ngọn núi.
Gần như chỉ trong một cái nháy mắt, mây đen cuồn cuộn mang theo áp bách nặng nề xuất hiện trước tầm mắt.
Phạt Thế Quân mà Ngao Hoàng Chung chỉ huy đã tới!
Thân thể máu thịt đương nhiên không thể đọ với lâu thuyền, Ngao Hoàng Chung lãnh binh truy kích cũng không hoàn toàn dùng sức binh lính. Chủ yếu là tiêu hao sinh mệnh nguyên lực của hung thú chiến tranh.
Dọc đường đã tiêu hao chết chín “vây cưỡi”!
Thấy lâu thuyền Nhân tộc đột nhiên dừng lại, y cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng không sợ hãi, có đại quân trong tay, y có ưu thế tuyệt đối về lực lượng, cho nên không chút do dự mang binh tiến lên.
Ngay lúc này, thông qua pháp thuật quân trận, y nhìn thấy rõ ràng, trên lâu thuyền kia có hàng nghìn hàng vạn ý niệm lúc nha lúc nhúc bay lên lơ lửng.
Chúng vốn nên xuất hiện ở thế giới thần hồn, nhưng lại hiển hiện rõ ràng trong thế giới vật chất!
Cảnh báo trong lòng y đột nhiên vang lên, cảm nhận được uy hiếp tử vong cận kề!
Không kịp nghĩ nhiều, y lập tức toàn lực điều động đại quân, đám mây đen binh lĩnh cuốn ngược trên không trung, bất chợt biến mất khỏi tầm mắt, lao nhanh về nơi xa!