Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng đứng giữa không trung trên lâu thuyền Phi Vân thản nhiên đáp xuống.
Mới vừa rối, hắn đã lật một lá bài tẩy. Nói với Ngao Hoàng Chung, bất cứ lúc nào, nơi nào, cảnh ngộ nào, hắn đều có thể kéo Ngao Hoàng Chung chết cùng mình.
Tiên thuật Niệm Đầu Hồng Lưu!
Tuy Ngao Hoàng Chung trốn được nhanh, thuật này chưa thế phát huy đến cùng, nhưng Khương Vọng vẫn bị thương, thần hồn bị hao tổn, đau đến mức không muốn sống nữa.
Nhưng hắn chỉ bình tĩnh ra lệnh: “Đi về hướng Bắc, tốc độ nhanh nhất.”
Đã lấy ra át chủ bài, lực uy hiếp sẽ yếu đi rất nhiều.
Ngao Hoàng Chung sẽ còn đuổi theo.
Nhưng vừa rồi dừng lại và khoảnh khắc thoát khỏi sự theo dõi của Ngao Hoàng Chung lúc này sẽ khiến phán đoán của Kỳ Hiếu Khiêm xuất hiện sai lầm, từ đó sinh ra kẽ hở trong vòng vây.
Đó là nơi phát ra ánh sáng.
Làm sao một Phi Vân lâu thuyền cao như núi, hà giáp vô số, lại có thể linh hoạt như vậy, có thể tự do di chuyển trong Sa Bà Long Vực, hết lần này đến lần khác thoát khỏi vòng vây như thế.
Đây chính là điều khiến Kỳ Hiếu Khiêm cảm thấy kinh ngạc. Một Nhân tộc như Khương Vọng, lại sở hữu một khứu giác đánh hơi thấy nguy hiểm cực kỳ tuyệt vời, sắc bén và vô cùng quả quyết. Nếu như đổi lại ở một nơi khác, có lẽ hắn quả thực có thể trốn thoát.
Nhưng ngoài kinh ngạc ra thì hắn ta chẳng còn cảm xúc gì khác nữa.
Hiện tại, Sa Bà Long Vực đã được xác nhận là chiến trường chính của Nhân tộc, các bên đều đã dàn sẵn thế trận chờ quân địch, cường giả của các tộc cũng đều đang chạy tới.
Bất kể tình huống chiến đấu bên ngoài như thế nào, thì Khương Vọng, con tiểu trùng bị nuốt chửng trong bụng kia, đã định sẵn là không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.
Đối với hắn ta và Ngao Hoàng Chung mà nói, cả hai bọn họ đều không có khả năng ảnh hưởng gì đến cuộc chiến liên quan đến toàn bộ Hoặc Giới, nhưng việc bắt và giết chết hầu tước của bá quốc, Kiêu Mệnh của Nhân tộc, đã là một thành tựu cực kỳ to lớn.
Hắn ta vẫn luôn không xuất thủ, vẫn luôn chờ đợi Trần Trị Đào lộ ra con át chủ bài, để hắn ta sử dụng.
Lợi dụng kế hoạch của Cao Giai bệ hạ đối với các quần đảo ven biển, thuận tiện bắt Khương Vọng vào trong giỏ, đây thực sự là một diệu thủ khiến hắn ta cảm thấy đắc ý. Hắn ta cũng phải cảm tạ sự phối hợp của Trần Trị Đào.
Lúc này, mấy người Khương Vọng đã lần lượt lộ ra những con át chủ bài của mình, cũng đến lúc kết thúc trò chơi này rồi.
“Trời mưa rồi.”
Hắn ta đứng trên đỉnh đầu của con cự thú Kỳ Thừa đang giương rộng đôi cánh thịt, tận hưởng cảm giác dồn con mồi vào tuyệt cảnh. Hoành hành trong thương hải oa có nghĩa là gì? Chỉ khi lùng giết cường giả của Nhân tộc, mới không phụ binh lược của mình.
...
...
“Tình huống có gì đó không đúng.” Trên Phi Vân lâu thuyền, Trần Trị Đào, người vừa mới miễn cưỡng sử dụng cấm chế thuật để tu bổ lại pháp trận gia tốc, đi đến bên cạnh Khương Vọng và nói: “Có hơi yên tĩnh quá.”
Sà Bà Long Vực là địa bàn làm ăn của Hải tộc từ rất lâu, trên đường trốn chạy đến đây, bọn họ cũng đã nhìn thấy rất nhiều hải huyệt, thú tràng, là nơi ở của nhiều loài hải thú khác nhau. Bọn họ cũng đã bị rất nhiều đội hộ vệ Hải tộc chặn lại, tốn rất nhiều công sức mới vượt ải được.
Nhưng càng đi sâu vào bên trong phúc địa, chướng ngại vật lại càng yếu đi.
Phương Nguyên Du cân nhắc nói: “Có khi nào là bởi vì chủ lực của bọn chúng đều tới Kỉ Dậu giới vực tham gia chiến tranh, dẫn đến việc phúc địa trống rỗng, không ngăn cản được chúng ta hay không?”
Trần Trị Đào nói: “Sa Bà Long Vực là đại bản doanh của Hải tộc, cho dù phúc địa có trống rỗng thế nào đi nữa, cũng không thể nào tồn tại tình huống không thể ngăn cản chúng ta được.”
“Phía trước yên tĩnh như vậy, có nghĩa là bọn chúng đã nắm rõ được hành tung của chúng ta, nắm chắc mục tiêu tiến quân của chúng ta. Nên bọn chúng mới không để những đội vệ binh rời rạc đó hy sinh một cách vô ích, thậm chí còn sơ tán Hải tộc phổ thông trước...” Khương Vọng bình tĩnh nói: “Kỳ Hiếu Khiêm và Ngao Hoàng Chung đã nắm chắc phần thắng, bây giờ đã bắt đầu nghĩ đến tổn thất.”
“Vậy giờ chúng ta tính sao đây?” Trần Trị Đào hỏi.
Khương Vọng nói: “Chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, đây là con đường duy nhất.”
Trần Trị Đào yếu ớt cười: “Không đụng vào tường nam không quay đầu lại*?”
*thành ngữ ý chỉ cố chấp làm theo ý nghĩ của riêng mình
Khương Vọng nhìn về phía trước, tìm con đường của hắn giữa vùng trời và biển mờ mịt vô cùng vô tận này: “Không, nếu đã đụng vào tường nam, ta sẽ đánh đổ cả tường nam.”
Tu sĩ Thiên Phủ có những ưu thế gì hơn hẳn so với thần thông Nội phủ thông thường?
Không chỉ ở việc có nhiều lựa chọn thần thông hơn, thể phách cường đại hơn.
Điều quan trọng hơn là khả năng chiến đấu liên tục đến đáng sợ.
Tốc độ khôi phục của đạo nguyên và ánh sáng thần thông đều vượt xa các tu sĩ bình thường. Ngũ Phủ luân chuyển, liên tục không ngừng.
Nó có tác dụng quan trọng mấu chốt trong quá trình truy đuổi và trốn thoát trong khoảng cách dài.
Nhưng bây giờ đã không còn khoảng cách nào để nói nữa.
Khi chiếc Phi Vân lâu thuyền tiếp tục tiến về phía phúc địa của Sa Bà Long Vực, mục tiêu mà Khương Vọng lựa chọn, cũng càng ngày càng xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của Kỳ Hiếu Khiêm và Ngao Hoàng Chung.
Hắn vốn đã không có nhiều sự lựa chọn!
Làm đạo tràng bên trong loa sư xác, Khương Vọng đã phải trằn trọc trăn trở, kéo dài thời gian bị phát hiện hết mức có thể. Nhiều lần thoát khỏi sự truy đuổi, tránh thoát sự ngăn chặn từ phía kẻ thù.
Tuy nhiên, cả Kỳ Hiếu Khiêm và Ngao Hoàng Chung đều là những tồn tại không phải cứ tùy tiện là có thể ứng phó được. Sau khi phương hướng đã bị đối phương hiểu rõ, việc bị ngăn lại chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Bây giờ thời điểm đó đã đến rồi.
Bây giờ điều cần thiết là phải đánh một trận, dùng đao dùng kiếm để quyết định xem bọn họ còn có thể tiếp tục đi về phía trước hay không.
Bọn họ sẽ không quay đầu, cũng không thể quay đầu, thậm chí còn không thể dừng lại quá lâu.
Khương Vọng đã đã ngửi thấy mùi mưa gió.
Sau đó, Phi Vân lâu thuyền thực sự đã đâm vào trong màn mưa.