Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Oành!
Một vụ nổ kinh hoàng xảy ra.
Làn khói đen cuồn cuộn giống như một con ác thú có linh trí, vừa đối mặt đã nhào tới ngay lập tức.
Binh sát quân đội đã quen với việc phá pháp, nhưng lại tan biến nhanh chóng dưới làn khói hung ác này.
Một chút ánh sáng đỏ đột nhiên sáng lên sâu bên trong sát vân, rồi lan rộng ra một cách nhanh chóng.
Diễm lưu tinh bay ngang qua bầu trời, diễm tước bay lượn trên không trung, diễm hoa nở rộ, tòa thành hùng mạnh từ liệt diễm đã được xây dựng.
Khương Vọng một mình phòng thủ đội quân,chỉ sử dụng một mình Hỏa giới để đối kháng với khói độc lửa độc. Tam Muội Chân Hỏa tận tình khiêu vũ, thiêu đốt lửa và cũng thiêu đốt cả khói!
Phất ra một chưởng thu lại lưu hỏa đầy trời, Khương Vọng tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng Kỳ Hiếu Khiêm, tên đang đứng ở trên đỉnh đầu của Kỳ Thừa, chỉ dùng ngón trỏ chỉ về phía sau Khương Vọng.
Ở đó, Ngao Hoàng Chung đã cuốn tròn binh sát, như một cơn sóng thần lao thẳng tới!
Phạt Thế quân đã đuổi tới!
Trong số ba nghìn giáp sĩ, chỉ còn lại một nghìn lẻ một giáp sĩ, mà những người còn lại cũng đã gần như cạn khiệt khí huyết.
Thật là một tình thế tuyệt vọng!
Trần Trị Đào, người đang đứng trong đội hình quân sự, khàn giọng nói: “Thật đúng là bức tường nam!”
Tuy nhiên, Khương Vọng chỉ im lặng giải binh sát, rút thanh trường kiếm của mình ra.
“Chúng ta đã phải hy sinh quá nhiều cho cuộc chiến của ngày hôm nay. Chúng ta đi được đến hôm nay cũng là bước lên hài cốt của đồng đội mà đi lên, Khương Vọng không còn lời nào khác...” Hắn nhảy phi thẳng lên, lao về phía trước: “Hôm nay ta sẽ chết với chiến trường.”
Roạt! Roạt! Roạt!
Một ngàn lẻ một Võ An giáp sĩ giẫm lên sát vân mỏng manh, tất cả đều rút đao ra!
Ánh đao lóe lên hướng về phía Hải tộc.
“Đồng hành!!!”
Kỳ Hiếu Khiêm bình tĩnh lui về phía sau, chỉ huy đạo quân tiến lên phía trước.
Phía trước lại là một tuyến phòng thủ quân sự vững chắc khác.
Ở phía sau, Ngao Hoàng Chung dẫn dắt Phạt Thế quân vọt tới tựa như một cơn sóng thần.
Trời đất sụp đổ, núi cản biển chặn.
Vào thời điểm quan trọng này, đột nhiên có một tiếng gầm vang lên.
Một tấm đại kỳ màu kim sắc xuyên thủng màn mưa với tốc độ cao đáng kinh sợ, chặn ngang đánh thẳng vào làn sóng biển binh sát của Phạt Thế quân!
Vũ khí quan trọng nhất của binh gia, Liệt Nhật Chiến Kỳ!
Đó là quân đội của Dương cốc!
Lá cờ này tung bay trong gió, cán cờ dựng cao chừng mười lăm trượng, khi lá cờ xòe ra rộng chừng chín trượng!
Trên lá cờ chỉ thêu một chữ màu đỏ như máu – “Sơn”.
Cùng lúc khi mà chiến kỳ cuộn binh sát lên, chặn giữa bước chân của Phạt Thế quân.
Kỳ Khiếu Khiêm đang đứng trên đầu của Kỳ Thừa đột nhiên bị cố định tại phương xa, lúc này cái bóng dưới chân hắn ta duỗi ra một ảnh tác tựa như một con rắn, trong nháy mắt trói chặt hắn ta với tốc độ hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Liệt Nhật Chiến Kỳ, Lộng Ảnh thần thông!
Người tới không ai khác chính là Phù Ngạn Thanh!
Y chính là vị chủ tướng dẫn quân tấn công Giới Hà do Ngao Hoàng Chung trấn giữ.
Ngao Hoàng Chung đoán chừng rằng ngay cả khi đại quân của Nhân tộc vượt sông, cũng sẽ mắc vào kế sách thành không của y, không dám hành động một cách liều lĩnh. Thời gian có được trong quá trình này cũng đủ để y bắt giết được Khương Vọng rồi sau đó sẽ đánh trở lại.
Nhưng y không biết rằng đối thủ mà mình đang đối mặt chính là Phù Ngạn Thanh.
Phù Ngạn Thanh, người sở hữu Lộng Ảnh thần thông, có thể đến và đi thoải mái giữa cả vạn quan, sao y lại không dám qua sông, không dám lội ngang qua cơ chứ?
Phù Ngạn Thanh nhanh chóng thăm dò được tình hình, dẫn quân hoành hành ngang dọc trong Sa Bà Long Vực, tuy nhiên, y lại tình cờ bắt được dấu vết của Phạt Thế quân, một đường truy đuổi đến đây, ra tay vào đúng thời điểm quan trọng nhất, cắt đứt quân thế của Ngao Hoàng Chung!
Đây chắc chắn có thể coi là một lần vận khí tốt nữa dành cho Khương Vọng.
Hơn nữa hắn từ trước đến nay rất giỏi nắm bắt cơ hội, xoay chuyển trong đội hình quân đội của Hải tộc, giống như một tia chớp xanh ngoằn ngoèo, trong nháy mắt đánh rơi Kỳ Thừa, dùng kiếm chém đứt đầu kẻ địch!
Ngay khi Trường Tương Tư hạ xuống chặt đứt đầu kẻ thù, khi máu tươi chảy cuồng loạn, Khương Vọng đã nhận ra... đây chỉ là một con rối!
“Kỳ Hiếu Khiêm đã chết!” Hắn hét lớn, thanh âm như sấm sét: “Còn ai muốn tới đây thử kiếm!”
Thanh âm đã bị Khương Vọng khống chế, hoàn toàn không cho phép Kỳ Hiếu Khiêm có cơ hội giải thích.
Nếu thân con rối của Kỳ Hiếu Khiêm có thể lừa gạt được Khương Vọng hắn, thì trước tiên phải lừa gạt được thuộc hạ của chính mình. Bởi vì không thể nào tất cả các vệ binh Hải tộc bảo vệ xung quanh hắn ta đều có thể trấn định không để lộ ra thứ gì được.
Vì vậy, ngay khi thanh âm như sấm sét này vang lên, tuyến phòng thủ vững chắc như núi của quân trận này lập tức xuất hiện nhiều lỗ thủng và nhiều vết nứt.
Tam Muội Chân Hỏa nhanh chóng lan rộng trên thân mình của con cự thú Kỳ Thừa, Khương Vọng đặt chân bước lên, tiến thẳng về phía trung tâm của đội quân.
Nhĩ Tiên Nhân tọa quan tại nhĩ, Khương Vọng đã tìm thấy chính xác bóng dáng của Kỳ Hiếu Khiêm đang ẩn náu bên trong quân đội Hải tộc đang hoảng loạn.
Không cần câu thông, giao lại mọi chuyện phía sau cho Trần Trị Đào, cho Phù Ngạn Thanh, cho Phương Nguyên Du xử lý. Hắn muốn một mình tới, giết tướng lĩnh, cướp cờ!
Đại quân như biển, hắn lại như một con thuyền cô độc hành tẩu.
Phá sóng lớn, cắt binh sát, đây là một quyết định vô cùng quyết đoán!
Tình trạng của hắn hoàn toàn không tốt, nhưng hắn tự tin rằng mình có thể giết chết được Kỳ Hiếu Khiêm. Hắn cũng hy vọng Kỳ Hiếu Khiêm có đủ tự tin để giết lại hắn, vì hắn đã nhìn thấy sự tự tin của một cường giả trong ánh mắt của Kỳ Hiếu Khiêm.
Bốn mắt chạm nhau, tầm mắt tiếp xúc, thần hồn tương khởi...
Sau đó Khương Vọng nghe được một thanh âm cực kỳ sắc bén, sắc bén đến nỗi Thanh Vân Tiên Thái suýt chút nữa cũng không bắt được!