Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà trong lúc Càn Dương Xích Đồng tuần hành tứ phương, thân ảnh của Kỳ Hiếu Khiêm đã lạc mất trong tầm nhìn của hắn! Chỉ còn một đạo tàn ảnh mờ mịt lẫn bên trong đội quân Hải tộc rộng lớn, dễ dàng bị các chiến binh Hải tộc vấp ngã đè bẹp và tan thành mây khói.
Nó không giống như lực lượng Trận Kỳ của Ngao Hoàng Chung, cũng không phải là loại hình kiểu như Chỉ Xích Thiên Nhai.
Đó chỉ là tốc độ, một tốc độ thuần túy!
Ngay khi ý định giết người nảy sinh, Kỳ Hiếu Khiêm đã biến mất.
Chạy quá nhanh và quá dứt khoát.
Một vị tướng lĩnh tài năng hơn người, tại sao có thể từ chối mạo hiểm và từ bỏ quân đội dễ dàng như vậy cơ chứ?
Khương Vọng sửng sốt, nhưng không có thời gian để cảm khái, hắn giơ tay lên, xuất ra một đạo Diễm Hoa Phần Thành, đánh thẳng vào đội quân Hải tộc tinh thần đã sa sút, khiến liệt diễm nở hoa tươi, khiến sự hỗn loạn biến thành sụp đổ.
“Ta đã đánh bại đội hình này!!”
Không có tổ chức tướng lĩnh cốt lõi, không có quân đội tụ lực, thân hắn như mãnh mã (1) giày xéo đàn kiến cỏ.
Thanh âm của hắn biến thành đao thương kiếm kích, sát phạt khắp nơi.
Kiếm quang của hắn tựa như trăng sáng mới nhú, như rắc tuyết trên mặt đất.
Trong bộ yên giáp hoa lệ, là đôi mắt ứ đầy máu huyết mà vẫn phá lệ lạnh lùng.
Dưới đôi hài chiến màu xanh, là liệt diễm hừng hực cháy mạnh, không thể dập tắt.
Là thiên quân tán loạn, kêu gào trong nỗi sợ hãi và đau đớn!
Hắn cứ thế giết ngược lại, tựa thần tựa ma, bay thẳng về phía Phi Vân lâu thuyền đang bay lơ lửng trên bầu trời, vượt qua con thuyền, đối đầu trực diện với Ngao Hoàng Chung đang rút quân về chiến đấu với Phù Ngạn Thanh ——
“Đời này ngươi cũng là một danh tướng, không nên để Kỳ Hiếu Khiêm cô đơn một mình trên con đường xuống hoàng tuyền!”
Kỳ Hiếu Khiêm chết rồi ư?!
Trong thoáng chốc, Ngao Hoàng Chung cảm thấy kinh ngạc khó tả.
Trong sự nhận thức của y, trong thế hệ trẻ tuổi của Hải tộc, quân lược của Ngao Hoàng Chung y, chính là đứng đầu toàn quân. Kỳ Hiếu Khiêm cũng có thể nói là đứng nhất toàn quân, nhưng “Toàn” của Kỳ Hiếu Khiêm, là toàn trong “Bảo toàn”.
Kẻ này luôn có thể lấy tỷ lệ hao tổn ít nhất, hoàn thành mục tiêu quân sự. Cho dù nhiệm vụ quá khó, không có cách nào hoàn thành, gã cũng luôn có thể toàn thân trở ra.
Tại sao gã có thể mất mạng dưới kiếm của Khương Vọng mau như vậy?
Nhưng có sự kiện Ngư Quảng Uyên mang thần thông Huyết Nguyên bị chém đầu trước đó, kiếm của Khương Vọng thực sự rất có sức thuyết phục.
Ngư Quảng Uyên có danh xưng “Huyết Nguyên bất diệt thân bất tử”, được công nhận là khó giết nhất đều đã chết rồi, chính y cũng mấy chuyến suýt ngã xuống dưới sự truy sát của Khương Vọng, sao Kỳ Hiếu Khiêm lại không chết cho được?
Ngao Hoàng Chung là người quả quyết, nhất là việc liên quan đến tính mạng của mình, y lập tức dùng ra đòn sát thủ. Y vung tay run lên, một mũi tín tiễn bay lên không ——
Xoát!
Tín tiễn khó khăn lắm cất bước, đã bị một kiếm chém tan.
Khương Vọng dùng tốc độ khủng khiếp như thế tới gần, chém tín tiễn trước lại chém binh sát, phá vỡ mà giết vào trong mây.
Toàn thân Ngao Hoàng Chung lấp lánh ánh sáng, chưa từng chiếu ra bóng. Nhưng phía dưới yên giáp màu đỏ của Khương Vọng có bóng đen lưu động. Thích khách đen nhánh nhảy ra như thiểm điện từ trong cái bóng, tất cả có năm kẻ, lập thân ngũ hành, thân bóng, lưỡi đao bóng đi xuyên qua trong quy tắc bóng dáng, nháy mắt đánh giết đến trước người Ngao Hoàng Chung!
Giờ phút này, đại quân Dương Cốc lấy cờ làm mũi nhọn, đang xen kẽ trong quân trận của Phạt Thế quân. Phạt Thế quân dù chưa kinh sợ hoảng loạn, dưới sự điều hành xuất sắc của Ngao Hoàng Chung, cấp tốc chuyển hóa thành Sa Xỉ trận giảo sát vào phía trong.
Mà Phù Ngạn Thanh và Khương Vọng liên thủ, lại coi sát vân như không, lao thẳng tới chủ tướng!
Ngao Hoàng Chung lắc mình hiển hóa bản tướng Hải Chủ, hóa thành một con ngao khổng lồ cao mấy chục trượng, chân như trụ cột, giáp như thạch nham, răng nhọn giao nhau trong miệng lớn.
Chỉ thế này đã là núi non không thể phá vỡ, nhưng dù sao sát lực của đối thủ quá mạnh.
Thế là y giận dữ lật át chủ bài, hét lớn một tiếng ——
“Chân Vương giúp ta!”
Ầm!!
Càn Dương Xích Đồng dù dõi mắt ra xa, nhưng hết thảy trong tầm mắt, phảng phất trở nên vô cùng chậm chạp.
Khương Vọng mặc giáp cầm kiếm, cùng trên thích khách bóng đen đạp ngũ hành, tất cả đều bị ngăn trở trước giáp dày không thể phá vỡ kia.
Mà có một quả cầu lửa thật lớn, đánh xuống từ trên trời cao, phá vỡ mây đen vạn dặm thành sông đỏ rực cháy.
Đó là một bóng dáng cường giả cháy hừng hực!
Giáng lâm đời này với phong thái tràn trề không thể chống cự.
Nhìn chung Mê Giới hôm nay, chỉ có một vị cường giả có thể phù hợp với hình tượng như vậy——
Diễm Vương Điêu Nam Kiều chính diện đánh lui Tần Trinh Điếu Hải lâu cũng triển khai một trận truy sát!
Trận chiến tranh thảm thiết kéo dài từ Giới Hà đến đây, lại lần nữa nghênh đón tình thế đảo ngược.
Chân Vương hàng thế, tình thế nguy hiểm đã gần kề.
Vào thời khắc này, Khương Vọng không phát ra nổi một chút âm thanh nào, muốn nói lại không nói gì!
Vì sao Kỳ Hiếu Khiêm dễ dàng từ bỏ quân đội, một mình chạy trốn? Bởi vì gã biết Điêu Nam Kiều sẽ đến. Gã không cần mạo hiểm, quân đội của gã sẽ không tổn thất quá nhiều. Gã quả là danh tướng!
Nhưng đối với đám người Khương Vọng… Sao lại gặp phải Điêu Nam Kiều?!
Không phải nói Khương Vọng hắn không thể gặp nguy hiểm được, hắn đã từng bị Chân Yêu đuổi giết bên trong thế giới Thiên Ngục, sinh sinh tử tử bao nhiêu lần.
Không phải nói hắn vượt ải chém tướng tại Sa Bà Long Vực, không có khả năng gặp được Chân Vương. Nếu lựa chọn bước ra chiến trường, gặp được đối thủ thế nào, hắn đều có thể đối mặt, hắn đều có thể nhận.
Nhưng Chân Vương này, lại không phải là Diễm Vương!
Hoàng đài mật hội ngày ấy, Nhân tộc ở quần đảo duyên hải liên thủ.
Bây giờ hắn dẫn quân đánh vào Sa Bà Long Vực, tim gan trằn trọc xung phong ở thế này.
Man Vương Ngạc Phong và Quý Khắc Nghi Đông Vương Cốc ở giằng co tiền tuyến.
Diễm Vương lại vẫn có thể bứt ra đến tận đây.
Như vậy…
Trưởng lão đệ nhất của Điếu Hải lâu Sùng Quang ở đâu?
Tuyên Uy kỳ tướng Dương Cốc Dương Phụng ở đâu?
Còn có bản thân Kỳ soái… Ở đâu?!