Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3683 - Chương 3683 - Khương Vọng Xưa Nay Không Biết Binh

Chương 3683 - Khương Vọng xưa nay không biết binh
Chương 3683 - Khương Vọng xưa nay không biết binh

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bọn họ đều không ở đây!

Sa Bà Long Vực nhìn như tứ phía mưa gió, nhưng áp lực phải thừa nhận căn bản cũng không đủ.

Kỳ Tiếu dụng binh, thế như núi ngập biển gầm, thường thường phô thiên cái địa. Nào có thể cho đối thủ không gian thở dốc lớn như vậy, lại sao có thể tính sót một Chân Vương được?

Vào thời khắc này, Khương Vọng vô cùng tỉnh táo mà nhận thức đến một sự thật —— Sa Bà Long Vực không là chiến trường chủ công của Nhân tộc!

Khương Vọng hắn cùng hai trăm thân vệ, ba ngàn giáp sĩ của hắn đều chỉ vì làm Hải tộc sinh ra ngộ phán mang tính căn bản.

Bởi vì không có ai lại tin tưởng, Tề quốc sẽ hi sinh Vũ An hầu danh dương thiên hạ. Không có ai sẽ tin tưởng, Kỳ Tiếu dám ném thiên kiêu tuyệt thế như Khương Vọng vào trong tình thế không lối thoát!

Kỳ Hiếu Khiêm, Ngao Hoàng Chung, thậm chí cả Trần Trị Đào, Phù Ngạn Thanh, thậm chí chính Khương Vọng, đều vô cùng tin tưởng, Sa Bà Long Vực chính là chiến trường đứng đầu trong chiến tranh lần này.

Bọn họ cũng phát huy hết tài hoa, liều chết chém giết với giác ngộ như vậy.

Thế nhưng bọn họ đều đã đoán sai.

Trần Trị Đào không phải là tương lai của Điếu Hải lâu sao, Phù Ngạn Thanh không phải là thiên kiêu của Dương Cốc sao. Trên Điếu Long chu, bao nhiêu trụ cột tông môn. Dưới cờ chữ “Sơn”, bao nhiêu dũng sĩ Dương Cốc. Lại đều lấp vào thế này!

Kỳ Tiếu dụng binh như thế, hung hiểm như thế!

Khương Vọng dưới tình huống hoàn toàn không biết kế hoạch chiến lược, bởi vì một tờ quân lệnh, đã ngang nhiên dẫn quân, giết vào Sa Bà Long Vực. Một mạch giãy giụa đến tận đây, hắn đều tin tưởng Kỳ Tiếu nắm chắc toàn cục đối với Sa Bà Long Vực, tin tưởng nhất định có viện quân tới, chiến trường nhất định sẽ phát sinh biến hóa cực lớn…

Lúc này có thể nói gì nữa?!

Ở đây không có một ai là kẻ ngu.

Trần Trị Đào kéo thân mệt mỏi tổn thương, còn đang chém giết trong quân đội Kỳ Hiếu Khiêm để lại, cũng chỉ có cười thảm một tiếng, mở ra tay áo, vẫn nhào vào trong quân trận của Hải tộc.

Phù Ngạn Thanh đang lĩnh quân đánh cùng Phạt Thế quân, đột nhiên thúc đẩy binh sát, cuốn lên lá cờ lớn, cán cờ chỉ bên ngoài, thoát chiến mà đi, như tên rời cung.

“Khương huynh đi theo ta!”

Đinh tướng quân trấn thủ Mê Giới, chém giết cả đời, không công không lộc không danh. Cả đời không cầu gì cả. Điều cầu mong đơn giản là lập một lá cờ của mình. Chỉ thuộc về chính ông ta, mà không phải cờ quy về môn hạ của vị kỳ tướng nào.

Tu sĩ Dương Cốc, suốt đời lấy lập cờ làm vinh dự chí cao.

Phù Ngạn Thanh y đang phát triển rất tốt ở quần đảo duyên hải, vì sao vẫn trở về Mê Giới?

Đinh Cảnh Sơn đã chết! Trong vô số chiến sĩ Nhân tộc chết trận tại Mê Giới, ông ta chỉ là một người phổ phổ thông thông.

Nhưng với Phù Ngạn Thanh y, đó là ngọn núi nguy nga, là vầng mặt trời loá mắt, mà một sớm núi lại sập!

Y đến Mê Giới.

Trải qua sinh tử vô số lần, hao hết tất cả tài nguyên, liều hết tất cả cố gắng.

Không phải là vì một lá cờ như vậy hay sao?

Quả thật Nhân tộc có đại cục của Nhân tộc, quần đảo duyên hải có đại cục của quần đảo duyên hải.

Thế nhưng là…

“Cờ chữ ‘Sơn’ không thể đổ!”

Y đỏ ngầu mắt, thấp giọng rống như vậy.

Khương Vọng đương nhiên nghe thấy tiếng rống này.

Nhưng Khương Vọng quay ngược trở lại.

Phù Ngạn Thanh có binh của Phù Ngạn Thanh, Khương Vọng hắn cũng có binh của Khương Vọng! Binh tin tưởng hắn, trung thành với hắn, treo đầu trên đai lưng, theo hắn vào sinh ra tử!

Thật ra Khương Vọng hắn xưa nay không biết binh, không biết binh gia nên vô tình.

Nhưng hắn độc hành trên đời này, chỉ hiểu được lấy thành tâm chứng thành tâm, chân tình đổi chân tình! Những chiến sĩ kia giao mạng cho hắn, hắn nhất định phải xứng đáng với sự tin tưởng này.

Nhưng ngay giờ phút hắn quay trở lại, hắn nghe thấy tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.

Ầm rầm rầm rầm!

Lưu Phong nổ tung, thế thẳng đến trời cao.

Chỉ thấy con thuyền lớn như bóng núi khổng lồ, trận pháp mở mười hai tốc lực, lấy một loại tư thái dứt khoát, đột nhiên đánh tới vị Chân Vương đến thế này.

Tiếng nổ vang ầm ầm kia là tiếng gầm thét không chịu nổi gánh nặng, phát ra khi tất cả pháp trận tăng tốc đều bị thôi phát đến cực hạn. Một pháp trận tiếp một pháp trận tăng tốc bị hủy diệt trong quá trình tiến lên, mà trong loại hủy diệt này, bùng nổ ra lực lượng không gì sánh kịp.

Dùng chiến thuyền này đụng Chân Vương!

“Dừng lại!” Khương Vọng gầm thét: “Phương Nguyên Du! Tào Đại Ích! Thân Mãnh! Bản hầu mệnh lệnh các ngươi dừng lại!”

Người phụ trách Phi Vân lâu thuyền lúc này, chính là thống lĩnh thân vệ Phương Nguyên Du!

Lúc này người cầm lái giữ buồm, đúng là thân vệ của Khương Vọng hắn.

Tào Đại Ích, Thân Mãnh, đều thường lắc lư trước mặt hắn.

Nhưng vệ đội của Vũ An hầu Đại Tề, lần đầu tiên chống lại mệnh lệnh của Vũ An hầu.

Họ điều khiển Phi Vân lâu thuyền, lấy một loại tư thái dứt khoát, thẳng cánh bay lên trời.

Không trung là lửa nóng hừng hực, là quả cầu lửa khổng lồ phát ra nhiệt độ ánh sáng cực hạn, là Chân Vương Hải tộc kinh khủng như vực sâu!

Một màn này nhanh chóng mà chậm chạp như thế. Tựa như người phàm yếu đuối, lần đầu tiên phát động tiếng gầm thét với mặt trời chói chang.

Thứ phóng tới Diễm Vương đầu tiên là nỗ thương đúc sắt khắc đầy phù văn, rít lên, kéo ra đuôi khí thật dài.

Tác phẩm tâm huyết của thợ rèn Tề quốc, một kích của Xạ Nguyệt, có thể sánh ngang Thần Lâm.

Nhưng trong nháy mắt đến gần Diễm Vương, nó chảy thành nước thép. Nước thép nóng hổi mà bị đốt đỏ lên, giội ngược lại trên không, phản công lâu thuyền!

Diễm Vương Điêu Nam Kiều cũng không làm gì, chỉ hạ xuống.

Tất cả công kích thêm vào trên thân lão, tất cả đều bị đốt tan ngoài thân, căn bản không có cách nào tới gần lão.

Lão không nghiêng đi chút nào như vậy, hạ xuống mà không chút ngăn trở, ngọn lửa ngoài thân đã đốt tất cả vật tiếp xúc đến thành tro bụi.

Cuối cùng gặp gỡ lâu thuyền.

Ngọn lửa màu vàng rực rỡ kia, gần như chỉ lóe lên một lần trong tầm mắt.

Bình Luận (0)
Comment