Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phi Vân lâu thuyền to lớn như núi cao kia, kiệt tác khí giới chiến tranh kia, lại chỉ còn một sợi khói xanh, như dải băng, bị Điêu Nam Kiều bỏ lại đằng sau!
Mà những tướng sĩ trên Phi Vân lâu thuyền kia, còn bé nhỏ hơn cả khói xanh.
Từ đầu đến cuối, bọn họ không nói một câu.
Có lẽ đã nói, nhưng không được nghe thấy.
Thế giới này quá ồn ào!
Âm thanh của kẻ yếu, sẽ không vang ra.
Cho nên Khương Vọng cũng im lặng.
Hắn biết tọa hạm của hắn, vệ đội của hắn đang từ biệt hắn, hắn rõ ràng từng tiếng hò hét không vang lên kia, là hi vọng hắn có thể chạy thoát, là hi vọng hắn còn sống.
Thế nhưng hắn im lặng.
Hắn đi dọc lên trời theo quỹ tích của Phi Vân lâu thuyền, hắn đi đến con đường các chiến sĩ chịu chết, mặc áo giáp, cầm binh khí chưa quay đầu.
Bên trong yên giáp màu đỏ, đôi đồng tử màu vàng óng phải chiếu ánh kiếm.
Sau chiến giáp màu thiên thanh, một vòng sương vắt lên vai đã triển khai!
Đối ứng ngọn lửa thiêu đốt hừng hực kia của Điêu Nam Kiều, xích diễm vòng quanh người hắn cũng sôi trào.
Thế nhưng, so với sự kiên quyết của hắn, sự dũng cảm của hắn, sự ứng phó dốc hết sức của hắn, Điêu Nam Kiều lại bình tĩnh lạnh nhạt như vậy.
Vị Chân Vương lấy “Diễm” làm danh hiệu này, thậm chí căn bản không nhìn Khương Vọng trước, mà là giẫm trong ánh lửa, đột nhiên xuất hiện ở cán binh sát càn quét kia, cực nhanh chạy đến trước lá cờ lớn màu vàng, rất tùy ý, vươn ra tay phải của hắn.
Trong hỏa quy tắc, sinh ra bàn tay lửa to lớn giương nanh múa vuốt, thò vào đám mây binh sát dễ như trở bàn tay, cầm lấy chiến kỳ liệt nhật này.
“Cờ nào không thể đổ cơ?”
Lão khẽ hỏi như thế. Năm ngón tay khép lại, nhẹ nhàng nắm lấy.
Răng rắc!
Chiến kỳ liệt nhật thêu chữ “Sơn” ở chính giữa, đã dễ dàng bị bẻ gãy như vậy. Từng mảng lớn chiến sĩ Dương Cốc, rơi xuống như mưa rào.
Cái bóng dưới lá cờ quay về dáng vẻ của Phù Ngạn Thanh, gương mặt kia vẫn anh tuấn như cũ, nhưng cảm xúc trong mắt đã vỡ vụn, tất cả đều là lý tưởng tan nát.
Diễm Vương đã đích thân đến, vậy thì không chỉ là giết một người hủy một chuyện, tất cả những người nên lưu lại đều phải đến lưu lại. Cho nên hắn cản quân trốn chạy trước, lại trở lại.
Người trẻ tuổi tên là Khương Vọng kia, đang lấy kiếm thế vô song, anh dũng đánh tới.
Điêu Nam Kiều vẫn chỉ đưa tay, nâng kiếm lên, Đại Nghiệt Phạn hỏa uy chấn biển cả đốt trên đầu ngón tay. Dùng một kiếm này, phá sát một thân!
Lấy Thần Lâm đối đầu Chân Yêu, Khương Vọng đã từng thử rồi.
Nhưng lúc đó, hắn có Bất Lão tuyền khôi phục thân hồn, khởi tử hồi sinh gần như vô hạn. Càng có tình báo Tri Văn chung đưa trở lại, để hắn theo kịp cấp độ Động Chân.
Hiện tại chỉ có chính hắn.
Lúc kia là lên trời xuống đất, liều hết tất cả chạy trốn, bây giờ lại đang đối mặt đánh với Điêu Nam Kiều.
Có thể nói không biết sống chết vậy!
Nhưng trốn lại có thể trốn đi nơi nào?
Kỳ Hiếu Khiêm đã trở về, lần nữa lấy lại quyền chỉ huy quân đội, đang chỉ huy đại quân cắn giết Trần Trị Đào.
Ngao Hoàng Chung và Phạt Thế quân của y đã không có đối thủ, cũng một mực vây lấy tàn quân Dương Cốc.
Tứ phía đều là quân đội, thân ở nội địa Sa Bà Long Vực, còn có Diễm Vương Điêu Nam Kiều trấn ở trên không!
Không thể trốn đi đâu được.
Bộ hạ của hắn một nửa ngã vào trên đường công kích, một nửa tiêu hao trong sự giảo sát của quân địch.
Hắn cũng còn đang trên đường công kích, chỉ hi vọng dùng hết khả năng của mình, cho Diễm Vương một bài học có lẽ có!
Nháy mắt tới gần.
Kiếm chỉ của Điêu Nam Kiều, và kiếm của Khương Vọng.
Khương Vọng như có thể ngửi được mùi vị của tử vong, cho đến khi trong tầm mắt của hắn, xuất hiện một đốm lửa trắng.
Lửa trắng kia nhẹ nhàng nhảy lên, Điêu Nam Kiều rút lui ngàn dặm!
Nhưng lại có một bàn tay phủ giáp, cản trước lửa trắng đó, nắm nó trong lòng bàn tay!
Bàn tay phủ giáp xuất hiện trước, sau đó mới là toàn thân, nam tử kim quan hoa bào bước ra từ cánh cửa hư mà thật kia.
Đại Ngục Hoàng Chủ của Hải tộc, Trọng Hi!
Vị lão tổ Hoàng Chủ của Ngao Hoàng Chung này, toàn thân không có một mảnh giáp, duy chỉ có giáp tay trên bàn tay nắm lửa nặng nề kiên cố, dày đặc phù văn, thể hiện ra sự coi trọng đối với đốm lửa trắng này.
Loại coi trọng này là chuyện đương nhiên.
Bởi vì gã cũng cũng không thể nắm được!
Tay nắm chắc đạo tắc của cường giả Hoàng Chủ, một khắc sau bị vô tình bắn ra.
Ánh lửa màu trắng mông lung kia, chập chờn giữa không trung, như chậm lại thật nhanh phác hoạ ra một hình ảnh khác, đồng thời vẽ nên thành hiện thực.
Bạch diễm chập chờn trong đèn lồng giấy màu trắng.
Trắng đèn lồng giấy được nắm trong tay một ông lão lưng gù.
Áo cũ mũ rách, hai mắt đều mù.
Đả Canh Nhân thần bí từng nhìn thấy tại phế tích Khô Vinh Viện, sau này gặp lại tại Dương!
Thế nhưng bất kỳ lần gặp nhau nào trước đây, đều không cụ thể, rõ ràng, ấn tượng sâu sắc giống người trước mắt này vậy!
Đây là một vị Chân Quân đương thời, là vũ lực hạch tâm mà Thiên Tử Đại Tề đích thân nắm giữ.
Khương Vọng không kích động, không vui vẻ, chỉ lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt, ánh sáng chói lọi trên thân dập tắt từng chút từng chút một.
Hắn xưa nay không ngu xuẩn, thậm chí có thể coi là rất thông minh, chỉ là thường thường làm chuyện ngu xuẩn!
Vào thời khắc này, hắn đã hoàn toàn hiểu được, vì sao Kỳ Tiếu lại cấp bách mệnh lệnh hắn tiến công Sa Bà Long Vực, tại sao lại ném hắn vào đường cùng.
Bởi vì hắn sẽ không chết!
Bởi vì lần xuất chinh Mê Giới này, có Chân Quân hộ đạo vì hắn.
Vũ An hầu Đại Tề mà Thiên Tử Đại Tề coi trọng, tuyệt đối sẽ không chết một cách vô thanh vô tức tại Mê Giới. Đây là ý chí của Thiên Tử Đại Tề, cũng là vinh quang của đế quốc Đại Tề.
Hắn sẽ không chết!
Thế nhưng thân tín của hắn, bộ hạ của hắn, lại không quan trọng như vậy.
Trên ván cờ Mê Giới to lớn, bọn họ chỉ là quân cờ có thể tiện tay quét sang một bên.
Thậm chí không được tính là quân cờ, mà là tro bụi phất tay áo liền bay.