Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kiều Hồng Nghi thề rằng, cả đời này mình chưa từng chạy nhanh đến như vậy. Độn pháp của Hạo Nhiên Thư Viện bị hắn ta thôi phát đến cực hạn. Cả hắn ta cùng Giang Thúy Lâm đều như đang ẩn mình trong gió.
Hắn ta âm thầm nhìn Khương Vọng xuất chinh đến Sa Bà Long Vực, lại lần nữa đến đảo trưng binh. Một mặt là vẫn muốn kiên định hoàn thành Thái Hư nhiệm vụ, không muốn dừng lại bị bất cứ ngăn trở nào. Một mặt khác là sau khi không đạt thành hợp tác với Khương Vọng, tương đương với việc thất bại khi hợp tác với đảo Quyết Minh, liền toàn diện nghênh đảo qua Điếu Hải Lâu, vì vậy mới chế tạo chút mâu thuẫn nhỏ, xem như quà nhập đội.
Đương nhiên, trong đó cũng có chút ý tâm lý trả thù sau khi bị khinh bỉ. Không trả thù được Khương Vọng còn không giày vò được mấy tên quê mùa kia sao?
Sự tình sở dĩ từng bước một mất khống chế, nói đến chỉ trách Trần Trị Đào!
Nếu không phải hải thú mất khống chế, sao có thể gây ra sơ suất lớn như vậy, khiến hắn ta không dám đối mặt với Khương Vọng?
Việc này cũng không để đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn ta nhưng đối với kẻ đã quen ương ngạnh như Khương Vọng, hơi một chút là giận dữ rút kiếm, chắc chắn không thể nào nói rõ ngay trước mặt, chỉ có thể tránh trước rồi tìm người quen điều hòa giúp.
Kiều Hồng Nghi vừa nghĩ, tốc độ chạy cũng không ngừng tăng lên.
Cương khí bạch sắc ngoài thân xoắn thành một dây cung, Trúc Tiết Kiếm chém ra dây dung, hắn ta cùng Giang Thúy Lâm liền đạp dây cung mà đi, thiên địa di chuyển, thời gian khó có thể truy đuổi được!
Đây chính là bí thuật độc môn của Hạo Nhiên Thư Viện, là đạo pháp siêu phẩm, Quang Âm Tự Tiễn.
Nhưng ngay vào lúc hắn ta nghĩ rằng mình đã hoàn toàn thoát ly chiến trường, sau lưng đột nhiên phát lạnh.
Khí tức tử vong chạm đến linh hồn, Kiều Hồng Nghi vung tay ném đạo lữ ra xa, kêu lên: "Đi mau! Báo cho sư phụ ta!"
Còn bản thân hắn ta thì đột nhiên dừng lại giữa không trung, đạo khí ba lần nhưng vẫn bị đạo gió lạnh kia thổi sát mặt. Chi một cái quét ngang đơn giản nhưng lại như bút Phán Quan, sách Diêm La, định canh Ba, không cho phép canh Năm, dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi!
Kiếm thế bị áp chế toàn diện, thân pháp cũng bị đình trệ.
Trong lúc hốt hoảng cực độ, trong lòng bỗng thôi phát ra linh cảm vô tận. Cả người Kiều Hồng Nghi nhào tới trước một cái, Trúc Tiết Kiếm trong tay thi triển ra một chiêu "Sĩ Cập Quan", kiếm chọc đối thủ chỉ thẳng thiên linh.
Đây chính là tư thế muốn dùng mạng đổi mạng, muốn khiến đối thủ ngừng lại trong chớp mắt. Tại thời khắc này, sự hiểu biết của hắn ta về kiếm điển "Thiên Hành Kiện" dường như đã thăng hoa, trong lòng diễn hóa ra rất nhiều bước ứng đối đặc sắc.
Sau đó hắn ta liền cảm thấy, Trúc Tiết Kiếm xuyên vào máu thịt... Thấy dược một đôi mắt lạnh như băng gần trong gang tấc!
Hắn ta chưa từng nghĩ có thể đâm trúng Khương Vọng!
Đương nhiên cũng không còn chút phòng bị, bị Khương Vọng nắm chặt lấy cổ.
Ngũ phủ bị quản chế, tứ hải dừng lưu động!
Trong nháy mắt toàn bộ cơ thể mất đi sức lực, Trúc Tiết Kiếm tuột khỏi tay rơi xuống. Hắn ta gần như tuyệt vọng nhìn ra xa nhưng không thấy sư muội yêu dấu của mình đâu, mà chỉ có một bóng lưng mặc một bộ đạo phục hải lam nhanh chóng lao xa —— Chân truyền Điếu Hải Lâu Trúc Bích Quỳnh!
Đều chạy không thoát... Hắn ta nghĩ như vậy, sau đó ngũ thức đều chìm xuống.
Trong hư không có những sợi xích màu đen nhánh trói chặt lấy Kiều Hồng Nghi lại. Khương Vọng kéo theo kẻ này, không nói một lời bay về phía phù đảo.
Nếu là lúc bình thường, muốn đối phó với một tên như Kiều Hồng Nghi, dù là nóng vội hắn cũng sẽ không để mình nơi nhiều thêm một sợi tóc... Nhưng quả thực là thương thế quá nặng.
Lúc này Trần Trị Đào cùng Phù Ngạn Thanh cũng đã ổn định được nguy cơ ở phù đảo, giết cho đám hải thú vây công đến tan tác.
Khương Vọng dẫn theo Kiều Hồng Nghi, nhanh chóng đến gần đám người.
"Hầu gia."
"Hầu gia."
Trong đám người không ngừng vang lên tiếng chào hỏi.
Khương Vọng giữ im lặng.
Hắn đang chờ Trúc Bích Quỳnh, chờ đôi uyên ương số khổ trong tay này đoàn tụ.
Ân ái như thế, sao có thể phân phi?
...
Đối với Trúc Bích Quỳnh hiện tại mà nói, việc đuổi bắt Giang Thúy Lâm vốn không tốn sức gì.
Cô Hoài Tín dành cho nàng sự chỉ điểm không hề giữ lại chút nào, để chứng minh mình thật sự có năng lực có thể thay thế Quý Thiếu Khanh không, để Cô Hoài Tín không còn ghi hận Khương Vọng mà lần nữa suy tính tương lai, nàng cũng liều mạng trước giờ chưa từng có.
Thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt mang cho nàng quá nhiều khả năng. Dựa vào đặc tính có thể mô phỏng hóa nhiều loại thần thông, nàng thậm chí có thể cường sát một phân thân thế mệnh của Vô Sinh Giáo tổ Trương Lâm Xuyên, dù là cỗ thân thể kia có cực hạn thiên bẩm khó mà bù đắp, nhưng sức thống trị của nàng ở cấp độ Ngoại Lâu là không thể nghi ngờ.
Nhưng Ngoại Lâu... Hiện giờ có lẽ đã không còn đủ.
"Ta muốn thành tựu Thần Lâm." Nàng thâm nói trong lòng như vậy.
Một giọng nữ ôn nhu đáp lại: "Chờ một chút, ngươi có thể tự nhiên thành tưu, ít nhất cũng sẽ không thiếu không rò!"
"Ta nhất định phải thành tựu Thần Lâm ngay lập tức!" Trúc Bích Quỳnh lần nữa nhấn mạnh trong lòng: "Hiện giờ ta không làm được gì cả!"
Sao nàng có thể quên được dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của Khương Vọng?
Đó là người kiêu ngạo thế nào chứ.
"Ngoan nào, muội muội tốt của ta, ngươi không nên nóng vội..." Giọng nữ trong lòng khuyên giải: "Ngươi nhìn nữ nhân này xem, nàng ta cũng là cao đồ của Hạo Nhiên Thư Viện nhưng không phải cũng chẳng có chút lực chống trả nào trong tay muội sao? Bây giờ chúng ta đang đi trên con đường chính xác rồi, chỉ cần chút xíu thời gian nữa thôi, để đón tiếp thời kỳ nở hoa tiếp theo."