Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trúc Bích Quỳnh lắc đầu: "Chúng ta không được, rốt cuộc không đợi được..."
Lúc này trong lòng nàng vang lên một giọng nói thứ ba, đó là một giọng nam: "Bình tĩnh một chút, Bích Quỳnh. Hiện giờ, thế cục ở Mê Giới đang vô cùng phức tạp, dù bây giờ ngươi có thành tựu Thần Lâm thì cũng không làm được gì cả."
Trúc Bích Quỳnh cắn răng: "Nhưng ít ra ta có thể bầu bạn cùng đối mặt với huynh ấy!"
"Quả nhiên vẫn là vì hắn." Giọng nữ ôn nhu kia đột nhiên trở nên sắc nhọn: "Trúc Bích Quỳnh, ngươi quá u mê rồi!"
Ánh sáng vốn tản mát trong thiên địa, tại thời khắc này tụ tập lại một chỗ, tạo thành một mặt kính tròn.
Trong kính hiển thị ngũ quan vô cùng ôn nhu tươi đẹp, thế nhưng khi tập hợp lại có vẻ cay nghiệt. Nàng ta hung tợn nhìn Trúc Bích Quỳnh, miệng phát ra âm thanh: "Ngươi quên chúng ta đã trải qua những gì rồi sao!"
Giang Thúy Lâm bị dễ dàng chế phục rồi trói ở bên cạnh, lúc này vô cùng ngơ ngác. Nàng ta quả thực không hiểu tên đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu là Trúc Bích Quỳnh này, vì sao sau khi bắt giữ mình lại ngẩn người ra. Mặt gương đột nhiên xuất hiện này, cùng với nữ nhân có gương mặt đáng ghét trong gương khiến nàng ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nàng ta miễn cưỡng lấy dũng khí lên tiếng: "Cái kia, chúng ta có thể nói chuyện một chút ——"
Miệng của nàng ta bị phong bế.
Trúc Bích Quỳnh vốn chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ nói với nữ nhân trong gương: "Vừa lúc là ta đều nhớ được, những gì đã trải qua ta đều nhớ."
"Nam nhân trong thiên hạ há có kẻ nào tốt?" Nữ tử trong kính thê lương nói: "Tên Hồ Thiếu Mạnh kia ——"
Trúc Bích Quỳnh ngắt lời nàng ta: "Hồ Thiếu Mạnh làm hại tỷ, sau đó còn muốn hại ta. Là Khương Vọng đã cứu ta."
"Ngươi đừng quên những khổ sở mà ngươi phải chịu vì hắn! Chịu khổ tù tội trong hải ngục lâu như vậy, đều là vì hắn! Đây chính là thứ mà ngươi nói không tổn thương sao?"
"Là do chính ta không đủ thông minh, do ta quá ngây thơ." Trúc Bích Quỳnh nhìn nữ nhân kia: "Cũng là bởi vì bà bà chưa từng xem ta là đệ tử của bà ấy, người bà ấy xem trọng chỉ có tỷ."
Khuôn mặt của nữ tử bỗng chốc chen lấn thành một đoàn, trông vô cùng vặn vẹo: "Đừng nhắc đến... Đừng nhắc đến lão bà bà kia nữa!"
Trúc Bích Quỳnh chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, nhìn Trúc Tố Dao đang điên cuồng, vặn vẹo, thống khổ trong kính. Tình cảnh như vậy đã từng xuất hiện vô số lần, từ lúc mới bắt đầu nàng cảm thấy đau lòng đến quen thuộc như hiện tại.
Nàng biết việc duy nhất mình có thể làm chỉ có chờ đợi.
Mãi một lúc lâu sau, nữ nhân trong kính mới bình tĩnh trở lại, trong mắt chậm rãi toát ra cảm xúc đau thương: "Còn chưa tới bước nước chảy thành sông kia. Hiện giờ mà muốn Thần Lâm, ngươi biết phải trả cái giá thế nào rồi."
"Ta nguyện ý tiếp nhận." Trúc Bích Quỳnh nói.
Rầm rầm.
Trong không trung bỗng nhiên có một giọt nước nhảy ra, tiếp đó bành trướng thành một quả cầu nước. Cầu nước như trăng tròn, bên trong là một gương mặt bập bềnh lên xuống. Hắn ta thâm tình chậm rãi nhìn Trúc Bích Quỳnh: "Ta có một biện pháp tốt hơn, có thể giúp ngươi không cần chịu khổ, còn có thể đạt được ước muốn."
Trúc Tố Dao trong kính chậm rãi nhìn qua, dường như cũng đang chờ mong biện pháp của hắn ta.
Giang Thúy Lâm bị trói ở một bên vốn đang vô cùng khiếp sợ nghe Trúc Bích Quỳnh cùng nữ nhân trong kính kia trò nói về Khương Vọng, nói về Thần Lâm, giống như Thần Lâm là một chuyện vô cùng dễ dàng vậy. Giờ phút này nàng ta lại càng hoảng sợ trợn mắt nhìn, bởi vì nàng ta phát hiện bên trong thủy nguyệt xuất hiện một gương mặt. Gương mặt này vậy mà giống Võ An Hầu Đại Tề như đú. Thế nhưng kết hợp với cuộc đối thoại trước mắt, thì kẻ này chắc chắn không phải Võ An Hầu!
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Nàng ta nghe được Trúc Bích Quỳnh lên tiếng —— "Biện pháp gì?"
Nam nhân có dáng dấp vô cùng giống với Võ An Hầu bên trong thủy nguyệt, giọng nói cũng vô cùng ôn hòa hữu lễ.
Hắn ta dùng âm thanh ôn nhu khiến người ta mê say, chậm rãi nói: "Hiện giờ có một cơ hội ngàn năm hiếm có, Bích Quỳnh."
Trong giọng nói của hắn ta, cất giấu sự dụ hoặc sâu thẳm: "Hiện giờ Khương Vọng không có ai hộ đạo. Hơn nữa, Khương Vọng đang bị trọng thương, đối phó với một tên Kiều Hồng Nghi cũng phải tốn sức, hắn lại không chút đề phòng ngươi..."
Giang Thúy Lâm sợ hãi không dám nghe tiếp nhưng giờ phút này nàng ta không còn sức để phong bế nhĩ thức.
Chỉ có thể nghe giọng nam bên trong thủy nguyệt nói: "Sao không thử giúp ta, giết hắn... Để trở thành hắn? Ta sẽ không lạnh lùng giống hắn, cũng sẽ không giữ khoảng cách với ngươi. Ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, một đời một thế chỉ thích ngươi!"
"Ta sẽ nắm tay của ngươi mang ngươi đi khắp sông núi thế gian. Ta sẽ mặc lên người ngươi áo cưới trong cảnh vạn chúng chú mục. Ta sẽ ——"
Ào ào!
Chỉ nghe tiếng nước vang lên.
Bàn tay mảnh khảnh kia của Trúc Bích Quỳnh trực tiếp thò vào bên trong thủy cầu, nắm lấy gương mặt như ảo cảnh kia! Đương nhiên cũng đánh gãy lời của hắn ta.
"Ngươi nhớ kỹ cho ta, Thủy Nguyệt." Trúc Bích Quỳnh lạnh lùng nói: "Sở dĩ Khương Vọng là Khương Vọng, không phải vì gương mặt này, không phải vì thân tu vi này, không phải vì những thần thông này, ngươi có học được giống huynh ấy thì cũng vĩnh viễn không phải là huynh ấy!"
Trước khi gương mặt trong thủy nguyệt sắp tiêu tán, nàng chậm rãi buông tay ra: "Còn dám nói lời như vậy nữa, ta sẽ hủy diệt ngươi."