Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Không phải Kỳ Hiếu Khiêm sợ ta, chỉ là không muốn lãng phí tinh lực." Khương Vọng thuận miệng giải thích: "Hơn nữa Giới Hà này cũng không phải là chiến trường quan trọng."
Thay vì nói Mê Giới là một thế giới, chẳng bằng nói nó là do nhiều thế giới phức tạp chồng hợp lên nhau. Mỗi một giới vực trong đó đều có thể xem như độc lập.
Mà Sa Bà Long Vực chính là một thế giới tương đối rộng lớn.
Những Giới Hà ngẫu nhiên xuất hiện kia thì giống như những vết nứt tùy ý xuất hiện trong thế giới rộng lớn này, cung cấp cửa ngõ cho những sinh linh kia ra vào.
Những chỗ này vốn không thể nào cấu trúc được công sự phòng ngự, còn trận địa phòng ngự tạo dựng tạm thời, trước đó khôg lâu còn bị đám người Khương Vọng xé nát qua một lần.
Đổi lại là Khương Vọng thì hắn cũng sẽ không bỏ công phí sức, dùng mạng kéo dài ở đây. Với tình cảnh hiện tại của Sa Bà Long Vực, những việc nặng công ít như thế này sẽ không làm. Mà Kỳ Hiếu Khiêm không thể nghi ngờ là một tướng lĩnh vô cùng lý trí.
Chiến trường cốt lõi nhất của Sa Bà Long Vực là ở dâu?
Đương nhiên là bên trong vùng đất cốt lõi của Sa Bà Long Vực, có trọng binh đóng trú, có đại trận đã tạo dựng sẵn, sẽ không bao giờ bị Giới Hà đến gần - Long Thiền Lĩnh!
Ba ngàn dặm Long Thiền Lĩnh, tụng không hết vạn cổ sầu.
Trong lịch sử Nhân tộc, lúc mà binh phong thâm nhập sâu nhất cũng chính là giết đến bên dưới Long Thiền Lĩnh.
Đương nhiên bây giờ Kỳ Tiếu lấy trung quân làm mồi câu, giữ một lượng lớn chiến lực Hải tộc ở Đông Hải Long Cung. Dưới sự phối hợp toàn lực của Nhân tộc ở Mê Giới, Giới Hà ở Sa Bà Long Vực tuyệt đối không thể nào cố thủ được. Việc Xích Mi hoàng chủ Hi Dương ngoan cố chống lại Tướng chủ Nhạc Tiết của Dương Cốc trước đó cũng chỉ là giãy dụa mà thôi.
Nói một cách đơn giản hơn chính là, lần này, con đường mà đại quân Nhân tộc giết vào Long Thiền Lĩnh là vô cùng bằng phẳng, kém nhất, cũng có thể cướp đoạt được chiến quả như trong quá khứ kia.
Mà vào giờ phút này, Sa Bà Long Vực lại có thêm một chỗ quan trọng nữa —— cũng chiến trường, nơi Đại Ngục hoàng chủ Trọng Hi tự mình dẫn đại quân vây khốn hai đỉnh cao nhất của Tề quốc.
Rất không khéo, Khương Vọng biết nó ở nơi nào.
...
Ầm ầm!
Vạn dặm sấm chớp, thân rồng của Hoàng chủ Thái Vĩnh đi xuyên qua lôi vân nặng nề.
Vô số hải thú, sau khi lật nghiêng đảo Phù Châu, đang nhanh chóng xây dựng trận pháp truyền tống cổ xưa của Nhân tộc. Giúp cho ông ta trực tiếp đi xuyên qua Mê GIới, tránh khỏi những tai mắt của Nhân tộc kia, trực tiếp đánh lén Hoài Đảo!\
Cái gì mà Thiên Địa Đại Ma Bàn, rõ ràng chỉ là một cỗ xe ngựa to của Hải tộc! Tiểu đạo sĩ lòng cao hơn trời sao có thể giấu giếm được cái nhìn của Cao Giai!
Mà với Thái Vĩnh hắn ta mà nói, chuyến này tránh nhiệm nặng nề.
Trầm Đô chân quân Nguy Tầm đã xâm nhập Mê Giới, có biết không?
Đương nhiên ông ta biết.
Lần này đến Hoài Đảo có hai mục đích, một cái trong đó chính là đợi sau khi Nguy Tầm nhanh chần về cứu viện, nắm lấy cơ hội giết chết ông ta —— lúc trước Nguy Tầm tập trung mấy Diễn Đạo, vào thương hải trảm sừng rồng, Cao Giai chưa từng quên.
Về phần mục đích thứ hai...
Đại trận ngàn năm của Hoài Đảo quả thật độc đáo, hai vị Chân Nhân đương thời cũng vô cùng liều mạng nhưng sao có thể giữ chân được ông ta lâu như vậy?
Ông ta chỉ đang cho Hoài Đảo thời gian, để cho những người trong tòa đệ nhất đảo cận hải này hoang mang sợ hãi.
Ông ta chỉ đang chờ đợi, chờ một người không biết có phải vẫn còn tồn tại hay không, có thể còn xuất hiện hay không!
Những sinh linh đáng thương trên đảo kia, khóc cũng đã khóc, cầu cũng đã cầu.
Nhưng có lẽ người kia đã chết thật rồi.
Mà ông ta cũng không thể nào đợi thêm nữa.
Bởi vì Sa Bà Long Vực đã tràn ngập nguy hiểm.
Thế là, tại bên trên Hoài Đảo này, Thái Vĩnh kéo theo cơ thể rồng dài vạn trượng, dùng cự trảo to như núi, lần nữa đánh xuống lôi vân!
Oanh!
Màn ánh sáng của đại trận ngàn năm trên Hoài Đảo liền vỡ vụn thành vô số đốm lửa.
Hai vị Chân Nhân đương thời cố gắng chèo chống đại trận của Điếu Hải Lâu —— Thái Vĩnh vốn không thể nào nhớ được tên bọn họ —— biến thành hai khối than hình người trên không trung.
Lôi điện kinh khủng tàn phá bừa bãi khắp Hoài Đảo, lôi xà giống như lũ quét tuôn ra mặt đất! Một kích này tử thương hơn mấy vạn, hơn nữa con số tử vong cũng đang không ngừng gia tăng!
Phía trước Hoài Đảo, Thái Vĩnh quay đầu!
Thân rồng to lớn nghiêng người, quay ngược về Mê Giới!
Nếu nói về cơ cấu quyền lực của toàn bộ Điếu Hải Lâu thì Trầm Đô chân quân Nguy Tầm chưởng khống mọi thứ, có quyền cao chí thượng.
Sùng Quang chân nhân thực lực kinh khủng, xếp ở vị trí thứ nhất.
Trưởng lão thứ hai là Tần Trinh sát tính cực nặng, ít khi để ý sự vụ trong lâu, cũng không quan tâm đến việc phân chia lợi ích trong nội bộ tông môn.
Cô Hoài Tín từng bước ép sát, Từ Hướng Vãn vững như bàn thạch.
Một ván cờ ngàn con sóng siết đã hạ mấy chục năm.
Lúc trước, thứ mà lần đầu tiên Khương Vọng ra biển nhìn thấy chỉ là một góc của núi băng.
Nếu như xem Điếu Hải Lâu là một quyển sách, thì việc Cô Hoài Tín cùng Từ Hướng Vãn tranh đấu đương nhiên là một chương đặc sắc trong số đó. Mà theo việc Trấn Hải Minh thành lập, cách cục ở cận hải biến hóa, đệ tử thân truyền của Cô Hoài Tín là Trúc Bích Quỳnh quật khởi, đoạn chuyện xưa này đang tiến về phía cao trào... Nhưng ngay hôm nay lại dừng đột ngột.
Trang sách bị một cái trảo rồng xé nát, không cách nào viết tiếp được.
Hai vị Chân Nhân đương thời! Tồn tại có thọ hạn 1296 năm...
Bố cục lâu dài cỡ nào cũng không thể xốc lên, cũng chẳng cách nào thể hiện sự đặc sắc nữa.
Bạch Ngọc Hà cố gắng di chuyển trong làn mưa lũ chớp giật này, cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Dưới thế công kinh khủng của vị Hoàng chủ Long tộc kia, gian tù thất tạm giam họ Bạch hắn ta đã bị đánh nát, mấ tên tu sĩ Điếu Hải Lâu phụ trách canh giữ hắn ta bỏ mình tại chỗ.
Chỉ có mình hắn ta trốn thoát.
Vì để tránh cho Hầu gia lâm vào cục diện khó xử khi đến chuộc người nên hắn ta mới không tiếc hao tổn thể phách, cưỡng ép dùng kiếm phá cấm, muốn thừa cơ chạy đi —— Trưởng lão tên là Đặng Văn kia của Điếu Hải Lâu cũng không phải thực sự muốn giam hắn ta.
Nhưng không ngờ rằng, mới tự do, thiên địa đã biến đổi.