Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Toàn bộ Hoài Đảo đều chìm trong biển lôi điện, các tu sĩ siêu phàm trên Hoài Đảo đều cố gắng chống cự, dùng sức mạnh siêu phàm, tạo ra từng khu vực an toàn —— nhưng mà nơi này chẳng khác gì nước chảy, chỗ cao chảy về chỗ thấp, khu vực càng ra sức phả kháng sẽ càng bị biển lôi tàn phá nặng nề hơn.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Bạch Ngọc Hà đuổi lôi mà đi. Sau khi Hoàng Chủ Long tộc rời đi, trên bầu trời trên bầu trời Hoài Đảo vẫn còn một biển lôi vân to lớn, khiến cho hắn ta không dám bay lên cao.
Hắn ta nhìn thấy trước mắt đều là lôi điện, khắp nơi đều là người đang chạy nạn hỗn loạn.
Không nhìn thấy Dương Liễu, cũng không nhìn thấy người chủ sự nào khác. Có lẽ lực lượng cốt lõi của Điếu Hải Lâu đã sớm bị hai vị Chân Nhân đương thời điều động, cùng dồn sức cho đại trận hộ đảo, lại cùng nhau hôi phi yên diệt khi đại trận vỡ vụn.
Bạch Ngọc Hà bay sát trên vùng trời của biển lôi, nhanh chóng xông lên Thiên Nhai Đài. Hắn ta vốn định đứng ở đây nhìn toàn đảo, nghĩ biện pháp tổ chức các tu sĩ trên Hoài Đảo tự cứu.
Nhưng trong màn mưa gió sấm chớp này, ngay khoảnh khắc bầu trời được ánh chớp ngẫu nhiên thắp sáng... Hắn ta nhìn thấy ở cuối Thiên Nhai Đài, trên vách đá dựng đứng vạn trượng gần biển, có một thân ảnh hóa thạch đang ngồi.
Mũ rộng vành, áo tơi, đơn độc ngồi đó.
Lôi quang quất lên người ông ta, mưa gió gõ xuống người ông ta.
Mà ông ta không nhúc nhích tí nào.
Lưng Hoài Đảo, mặt đối với thương hải.
Có một sự cô độc cùng bi thương vô tận.
Người này... Là ai?
...
...
"Sa Bà Long Vực là nơi có mặt trời, thiên địa sơn thủy, chẳng khác gì nhân gian."
Giấy trắng trên quyển sách vô danh tự động lật qua, bút mực tự cử động, văn tự tự diễn hóa, miêu tả những gì đang xảy ra trước mắt.
Đầu bút lông hơi chuyển —— "Mặt trời này, giống như màu máu."
Trong một đoạn thời gian rất dài, cái gọi là chiến tranh, trong nhận biết của Trác Thanh Như, đơn giản chỉ là mấy nét bút rải rác trong lịch sử. Đương nhiên là có yêu có thương xót, có buồn có phẫn nhưng đều bị cách bởi con chữ cho nên không đúng thực.
Mà khi nàng đích thân cảm nhận được chiến tranh, cũng là trong trận chiến giữa Khương Vọng cùng Ngao Hoàng Chung ở giới vực Đinh Mão.
Nàng ra tay giúp Khương Vọng kích phá hải sào, làm cho Ngao Hoàng Chung phải bỏ chạy. Trận chiến kia, dưới cái nhìn của nàng đã đủ khốc liệt. Bên ngoài hải sào, phấn dũng tranh tiên, cùng giết phá hải sào đại trận, sau lại đánh giáp lá cà cũng đều là dùng máu tươi nóng hổi bôi lên.
Còn trước mắt này thì sao!
Tại "Hương Đàn Thụ Hải" được bao phủ bởi khói xanh chướng khí này, Nhân tộc Hải tộc đều ném vào một lượng binh lực lớn, tiến hành giảo sát nhau trên từng tấc bóng rừng!
Võ An Hầu Khương Vọng đã sớm thông báo về địa hình ở nơi đây, cũng có nói rõ về đường phải đi qua để tiến về chiến trường đỉnh cao nhất.
Chủ tướng Thương Phượng Thần cũng không phải hạng người dũng mãnh lỗ mãng, cho dù là quét sạch đại quân, mang theo thế như thủy triều tiến đến Sa Bà Long Vực, một đường phá quan trảm tướng, nhưng cũng chẳng hề để lãng phí chút binh lực nào. Trước tiên hắn ta lấy một lượng lớn tiếu kỵ để dò đường, kịp thời phát hiện những nơi quân đội Hải tộc mai phục, tiếp đó khiến cho phục kích chiến biến thành trận địa chiến.
Chiến trường đẫm máu này là sân khấu của Kỳ Hiếu Khiêm cùng Thương Phượng Thần, nhưng cũng là chiến trường mà chiến sĩ hai tộc đọ sức huyết dũng.
Cả hai bên thi triển hết tài hoa ở nơi đây, toàn bộ phòng tuyến như thủy triều đụng vào nhau, mỗi một bọt nước đều là sự giao hưởng của hàng ngàn, hàng vạn sinh mệnh, vô cùng oai phong hùng vĩ!
Cái gì mà tập kích, quấy rối, vu hồi, giương đông kích tây... Đều không thể thành lập.
Chủ tướng hai bên đều là danh tướng tài hoa hiếm có, chiến sĩ hai bên đều có lý do không thể không chém giết.
Bên phía Nhân tộc có Khương Vọng, Trúc Bích Quỳnh, Trần Trị Đào... Thần Lâm đông đảo.
Bên phía Hảo tộc kia cũng tụ tập tất cả các Vương tước có thể tụ tập.
Trong trận đại chiến quy mô lớn này, cường Thần Lâm cũng đừng hòng giết xuyên trận địa địch. Một khi thân hãm trùng vây, thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội thoát ra.
Hải tộc đã không thể lùi bước nữa, chắc chắn sẽ giữ vững Hương Đàn Thụ Hải, nếu không chiến trường giảo sát đỉnh cao nhất sẽ đứng trước nguy cơ bị sụp đổ.
Nhân tộc cũng nhất định phải tiến, hai vị đỉnh cao nhất của Nhân tộc đã chịu khổ mấy ngày tại cảnh nội Sa Bà Long Vực, sinh tử của họ có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thành bại của cuộc chiến tranh này!
Tất cả tập kích đều đã sớm bị phát hiện, tất cả các trận hình biến hóa dều sẽ nhanh chóng bị nhằm vào.
Tiên phong bị giết bại, thứ phong tiến lên, thứ phong bị giết bại, tam phong tiến lên.
Tiên phong đi trước, trung quân ở trên.
Cuối là hậu quân, đội dự bị.
Trận chiến này kéo dài ròng rã năm canh giờ.
Đến cuối cùng toàn bộ Hương Đàn Thụ Hải đều nồng nặc mùi máu tanh, còn dày đặc hơn cả chướng khí.
Có câu nói tiền phó nhi hậu kế (1). Sự khốc liệt của chiến tranh, đến hiện giờ, Trác Thanh Như đã thấy rất rõ!
(1) Người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Long Tức Hương Đàn vốn là một nơi yên tĩnh đầy ý thiền, đánh tới cuối cùng, ồn ào náo động cũng quy về yên tĩnh nhưng là sự yên tĩnh của thây chất khắp nơi.
Nhân tộc, Hải tộc, cờ lão, ác thú chiến tranh, từ tướng lĩnh cho tới tiểu tốt, không có ai không thể chết.
Hộ Tông trưởng lão của Điếu Hải Lâu, sư phụ của Dương Liễu, Hải Kinh Bình, cũng chiến tử trong chiến dịch này.
Khương Vọng nhớ lại lần đầu tiên đến phủ của Hải Kinh Bình cầu kiến, chỉ vì mong có được một cơ hội nói chuyện trên Thiên Nhai Đài... Quả thực thoáng qua như một giấc chiêm bao!
Những đại nhân vật trước kia chỉ có thể ngưỡng vọng, trong trận chiến ảnh hưởng đến toàn bộ Mê Giới, cũng chỉ là một bọt nước dễ dàng bị đánh tan.