Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng hơi sửng sốt, bên tai lại nghe thấy giọng nói cực nhỏ bổ sung ——
"Đừng thể hiện quá rõ."
Mới vừa rồi, câu nói "Ta ở trong trận này, chỉ là ngắm hoa đợi rượu, có gì làm tổn thương ta được!" vẫn còn văng vẳng bên tai!
Hắn nghĩ nghĩ, trực tiếp đưa tay tới, vòng lấy bả vai Ngu Lễ Dương, miệng lên tiếng: "Uy thế của Ngu thượng khanh, được thấy một lần như vậy, quả thực khiến ta cảm khái!"
Có thể để cho một người chú trọng dáng vẻ như Ngu Lễ Dương mở miệng bảo người ta dìu, tình huống chắn chắn còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều. Có lẽ đã gần đến trạng thái suy kiệt.
Đạo nguyên cùng khí huyết có thể nói là hùng hậu ở cấp độ Thần Lâm, thông qua tiếp xúc nơi cánh tay, không ngừng vận chuyển vào cơ thể Ngu Lễ Dương. Đây đương nhiên chỉ như đá vụn lấp biển, khó có tác dụng rõ rệt gì nhưng ít nhiều gì cũng xem như an ủi.
Ngu Lễ Dương cũng trở tay vòng lấy bả vai Khương Vọng, vô cùng có phong độ nói: "Võ An Hầu cũng biểu hiện rất tốt."
Hai người kề vai sát cánh trên chiến trường đầy máu tanh này, ung dung trò chuyện chẳng để tâm đến bất kỳ kẻ nào, khiến cho đám người Thương Phượng Thần, Nạp Lan Long Chi cũng phải ngơ ngác.
Dù nói thế nào, cường giả đứng ở đỉnh cao nhất của siêu phàm, cũng là tồn tại mà người người ngưỡng vọng. Sự cách biệt giữa họ với tu sĩ Thần Lâm đâu chỉ là lạch trời mà còn là khoảng cách dù cho quyền thế cỡ nào cũng khó có thể vượt qua. Trừ phi tay cầm ngọc tỉ đại quốc, có được quyền lực chủ trì đại tông. Khương Vọng đương nhiên không nằm trong số đó.
Quan hệ giữa Khương Vọng và Ngu Lễ Dương... Thân cận đến mức này sao?
Trong hư không, quyển sách vô danh kia lại yên lặng lật sang trang khác, chữ mực diễn hóa: Một người là hào kiệt có quân công gần bằng với Tào Giai trong chiến tường Tề - Hạ, một người là cột trụ của Hạ quốc, hàng thần của Tề quốc. Trước trận chiến là Thanh Dương Tử, sau trận chiến là Võ An Hầu; trước trận chiến là Dân Vương của Hạ quốc, sau trận chiến là Thượng khanh Tề quốc...
Trác Thanh Như cất bước tiến về phía trước, muốn nghe xem hai người kia đang trò chuyện gì.
Bỗng nhiên có một một người đột ngột xuất hiện trên trời cao.
Nét mặt khổ tướng, chiến giáp trên thân đã nát vài chỗ, cánh tay phải đứt đến tận gốc, chỉ còn một nửa giáp vai rũ xuống.
Nhưng dù nét mặt có khổ, thân có tàn, ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Ông ta đảo mắt qau chiến trường, bình tĩnh lên tiếng: "Ta là Tào Giai. Tiếp theo đây, chiến sự tại Sa Bà Long Vực sẽ do ta phụ trách."
Không cần giới thiệu quá nhiều, chỉ cần hai chữ Tào Giai là đã đủ.
Cả đời Tào Giai chưa từng để lại bố cục lưu danh sử sách nào nhưng thành quả chiến thắng mà ông ta lấy được có thể nói là nhiều không đếm xuể. Chỉ riêng một trận chiến Tề - Hạ kia thôi đã đủ để ông ta ghi vào sử sách rồi.
Thương Phượng Thần nhanh chóng giao quyền.
Những chiến sĩ còn sống sót trên chiến trường đều đến từ nhiều giới vực khác nhau, biên chế không đồng nhất, khó mà tập trung được.
Lúc Thương Phượng Thần phụ trách chỉ huy, cũng chỉ có thể dùng quân đội Dương Cốc làm trọng điểm, còn các chiến sĩ khác thì tự kết thành đội, xung kích những khu vực mà lực lượng quân trận Hải tộc yếu kém.
Nhưng Tào Giai vừa đến, chỉ thuận miệng ra vài câu chỉ lệnh, liền nhanh chóng trấn chỉnh tình hình. Mệnh lệnh của ông ta có thể truyền đến từng người một, trạng thái của bất cứ chiến sĩ nào ông ta cũng đều nắm trong lòng bàn tay. Có thể nói là tường tận từng quân trận mà mỗi chiến sĩ đã từng diễn luyện, để mõi một người đều đứng ở vị trí thích hợp với mình nhất.
Chúc Tuế lại lần nữa còng lưng, nếp nhăn trên mặt dường như sâu hơn, chậm rãi hỏi: "Gia Dụ thế nào?"
Tào Giai vừa chỉnh quân, vừa hồi đáp: "Chưa giết được nhưng cũng không cần phải lo lắng, trong trận chiến này, hắn ta không thể nào ra tay nữa."
Bành Sùng Giản cắm ô trâm nghiêng cũng mở miệng: "Bên phía Trầm Đô chân quân kia..."
Tào Giai lắc đầu: "Tình trạng hiện giờ của Đông Hải Long Cung thế nào ta cũng không rõ, nhưng có lẽ Trầm Đô chân quân và Kỳ soái cũng không hi vọng chúng ta chú ý đến bên đó. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện chúng ta cần làm là được."
Cho đến giờ phút này, trên toàn bộ chiến trường Mê Giới, Hải tộc đã có sáu vị Hoàng chủ ra sân, theo thứ tự là: Trọng Hi, Hi Dương, Gia Dụ, Duệ Sùng, Chiêm Thọ, Thái Vĩnh.
Nhân tộc cũng có sáu vị Chân quân ra sân, theo thứ tự là: Ngu Lễ Dương, Chúc Tuế, Tào Giai, Nguy Tầm, Nhạc Tiết, Bành Sùng Giản.
Trong đó, Gia Dụ bị loại, Ngu Lễ Dương suy yếu. Trạng thái của Tào Giai, Chúc Tuế cùng Trọng Hi cũng đều không hơn kém nhau là bao.
Chiến quả mà Hải tộc thắng được là lật tung đảo Phù Châu, đánh chìm đảo Tinh Châu, công phá Hoài Đảo, tạo thành loạn hải thú ở vùng cận hải, khiến cho Nhân tộc bị tử thương khó mà tính toán.
Chiến quả mà Nhân tộc lấy được là san bằng Nguyệt Quế Hải, đánh vào Sa Bà Long Vực.
Hiện giờ, hai chiến trường ở tại Sa Bà Long Vực cùng Đông Hải Long Cung đều đang đồng thời tiến hành, nói thẳng ra thì, chính là muốn nhìn xem đám người Tào Giai có thể lấy được chiến quả mà họ muốn trước khi Nguy Tầm cùng Kỳ Tiếu chiến tử không.
Nếu như dùng thời khắc này để làm đường ranh giới thì trước đó cả Nhân tộc, Nhân tộc đều có được thắng bại, rất khó nói rõ là bên nào chiếm lợi nhiều hơn.
Nhưng thời khắc này, ở Sa Bà Long Vực, Nhân tộc có năm vị Chân Quân, Hải tộc chỉ có ba vị, đây là ưu thế áp đảo về mặt lực lượng!
Bành Sùng Giản khẽ gật đầu: "Đúng là như vậy!"
"Toàn quân!" Tào Giai vừa chỉnh quân xong, lập tức điều hành: "Tiến về Long Thiền Lĩnh!"
Tiếp đó, trong toàn bộ lộ trình, ông ta không ngừng hợp nhất các chiến sĩ đã đánh vào Sa Bà Long Vực, không ngừng tiến hành điều chỉnh đại quân, mục tiêu là trước khi đến Long Thiền Lĩnh, có thể nắm giữ được một đội quân tràn trề sức chiến đấu.
Võ lực cá nhân của ông ta đã không còn ở lúc đỉnh phong nhưng dựa vào quân trận, vẫn có thể thể hiện ra uy năng khiến Hoàng chủ phải kiêng dè.
Hoàng chủ Hải tộc Gia Dụ kia chính là bị ông ta dùng quân trận đả thương rồi đuổi giết.