Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3715 - Chương 3715. Vô Đề

Chương 3715. Vô đề
Chương 3715. Vô đề

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trên bình nguyên hoang vắng, các chiến sĩ Nhân tộc mới vừa kết thúc một trận chiến tranh đầy chật vật, lại lao tới chiến trường kế tiếp. Bọn họ thậm chí còn không có thời gian nhặt xác cho đồng đội.

Nếu trận chiến này thắng, trở về nhặt xác vẫn được. Nếu trận chiến này thất bại, thì không cần phải nhặt xác, cùng nhau táng thân ở đây cũng xem như là trở lại quê hương!

Tất cả mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của Tào Giai mà hành động, duy chỉ có Ngu Lễ Dương cùng Khương Vọng vẫn đang đứng bên trên đống tử thi trong chiến trường.

Ngu Lễ Dương ôm bả vai Khương Vọng, nhìn như tiêu sái phiêu dật, kì thực đã dồn toàn bộ trọng lượng lên người Khương Vọng, giờ phút này mở miệng nói: "Các ngươi đi trước, Võ An Hầu bị thương quá nghiêm trọng! Ta trị liệu cho hắn xong sẽ lập tức đuổi theo!"

Trúc Bích Quỳnh lập tức ném tới ánh mắt hỏi han.

Khương Vọng bị hố nhưng không nói gì, chỉ khoát khoát tay áo, ra hiệu cho nàng an tâm.

Tào Giai cũng không nói thêm lời gì khác, chỉ quay người rời đi cùng Chúc Tuế, Bành Sùng Giản.

Chẳng mấy chốc người đã đi xa, thiên địa trống trải.

Chỉ còn gió đang thổi.

Chỉ còn mùi máu tanh nồng đậm, từng trận từng trận kích thích xoang mũi.

Ngu Lễ Dương nhìn những bóng lưng đã đi xa, nhất là nữ tử mặc đạo phục màu hải lam không ngừng quay đầu kia, không khỏi nhấc cằm: "Có tình cảm?"

Đào Hoa Tiên nổi danh phong lưu cả thiên hạ đều biết, Khương Vọng cũng không để ý đến mấy lời nhàm chán này, chỉ nói: "Ngu thượng khanh cần tĩnh dưỡng bao lâu?"

Ngu Lễ Dương nói: "Nhìn tình huống đi, trạng thái này của ta không nói điều gì chính xác được. Nhanh thì năm ba canh giờ, chậm thì tầm năm ba tháng."

Khương Vọng hoài nghi không biết có phải bản thân mình nghe lầm không.

Ngu Lễ Dương bổ sung: "Chủ yếu phụ thuộc vào thời gian bọn họ cần dùng để đánh Long Thiền Lĩnh."

Không ngờ, trận chiến kế tiếp đây, vị Đào Hoa Tiên này định chỉ ngồi quan sát.

Khương Vọng cũng không bình phán gì, hắn dựa vào gì để bình phán một vị Diễn Đạo chân quân ở lại chiến trường mặc cho đại quân mài giết, chịu khổ đến bây giờ đây?

Chỉ nói: "Vậy Ngu thượng khanh cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, Khương mỗ còn mang theo trọng trách, không dám buông lỏng."

"Là không thể buông lỏng." Bàn tay đang ôm bả vai Khương Vọng của Ngu Lễ Dương lại tăng thêm mấy phần sức: "Trách nhiệm của ngươi là cố gắng mà dìu ta."

Khương Vọng yên lặng chuyển vận đạo nguyên và khí huyết, phát giác bên trong đạo khu trống rỗng của Ngu Lễ Dương đang có từng sợi lực lượng dần khôi phục, giống như gió xuân thổi qua vạn vật sinh trưởng. Đối với bản thân Đào Hoa Tiên mà nói, luồng lực lượng này vẫn còn khá yếu ớt nhưng trong cảm nhận của người họ Khương nào đó, đã là dạt dào như biển.

Sự khôi phục của Diễn Đạo chân quân so với sự khôi phục của Thần Lâm tu sĩ quả thực không phải là cùng một khái niệm. Trong một hơi khí sinh vô tận, nếu không phải là đỉnh cao nhất trấn trận, đại quân vây giết, quả thực khó mà giết chết được.

"Nếu Ngu thượng khanh hy vọng có thể nghỉ ngơi thật tốt vì sao lúc trước lại không rời đi mà ở lại Sa Bà Long Vực khổ chiến?" Khương Vọng hỏi.

Lúc này, đương nhiên hắn có thể đoán được, việc Chúc Tuế cùng Ngu Lễ Dương bị vây tại Sa Bà Long Vực có lẽ có liên quan đến kế hoạch của Kỳ Tiếu. Chỉ là đối với dạng cường giả Chân Quân như Đào Hoa Tiên mà nói, y vốn có quyền từ chối.

Ngu Lễ Dương nổi giận: "Sau khi đưa ngươi đi ta liền bảo phải rời đi, nhưng lão già chết tiệt kia lại chết sống không chịu rời đi, nhất định phải phản phạt thủ lĩnh quân địch. Ta cũng chỉ có thể ở lại với ông ta... Bằng không không phải thành quân bán nước sao?"

Khương Vọng không biết phải nói gì.

Ngu Lễ Dương lại khẳng định lần nữa: "Ta tuyệt đối trung thành với Đại Tề!"

Y dừng một chút: "Câu này ngươi nhớ thuật lại."

Khương Vọng không hiểu ra sao: "Ta thuật lại cho ai?"

"Chuyển cho Khương Thuật, hiểu chưa?" Ngu Lễ Dương quả thực không ngại gì.

Khương Vọng:...

"Biểu tình này của ngươi là sao?" Ngu Lễ Dương hơi bất mãn: "Ngươi không phải là cận thần của thiên tử, Đông Hoa phái nổi danh Lâm Truy sao?"

Ngu Lễ Dương càng nói càng lệch, Khương Vọng càng nghe càng hồ đồ: "Đông Hoa phái gì?"

"Chính là mấy kẻ thường lắc lư ở Đông Hoa Các kia." Ngu Lễ Dương nghiêng đầu nhìn hắn: "Những năm gần đây, ngoại trừ Lý Chính Thư chỉ có ngươi là hay đi nhất. Có phải thế không?"

Mấy thứ lộn xộn gì đây!

Khương Vọng phản bác: "Mỗi lần ta đến Đông Hoa Các đều là có chuyện quan trọng!"

"Cái này không cần nói với ta." Ngu Lễ Dương nâng chưởng ngắt lời: "Ta cũng chỉ nghe người khác nói mà thôi."

Khương Vọng chế nhạo: "Vậy ngài thật đúng là không nhàn rỗi."

"Tài hoa chử tửu nhật phục nhật, mộng chẩm hương sơn niên hựu niên!" (1)

(1) Cắt hoa nấu rượu ngày qua ngày, mộng gối hương sơn năm qua năm.

Ngu Lễ Dương ngâm một câu, vô cùng cảm khái: "Những lúc nhàn rỗi cứ luôn muốn đi ra ngoài một chút. Vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến lại cảm thấy chẳng bằng lúc nhàn rỗi..."

Y nặng nề thở dài một hơi: "Bán mạng cho Tề đình, quả thực chẳng phải là việc nhẹ nhàng gì... Bọn họ cho ngươi bổng lộng, là thật muốn mạng của ngươi!"

Khương Vọng cũng không để tâm đến mấy lời bực tức này của y, chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể của vị Diễn Đạo chân quân này càng lúc càng mạnh, liền dừng việc vận chuyển đạo nguyên: "Vết thương của ngài đỡ hơn chưa?"

"Vết thương gì?" Ngu Lễ Dương đẩy hắn ra, dáng vẻ vô cùng sinh long hoạt hổ: "Ai bị thương vậy hả? Chỉ là đám Hải tộc thì làm gì có khả năng khiếnt a bị thương?" 

Khương Vọng hít sâu một hơi, chỉ chỉ lỗ tai mình: "Đương nhiên là ta bị thương."

Ngu Lễ Dương liếc mắt nhìn: "Ta thấy cũng không nghiêm trọng đâu."

Dứt lời liền kéo Khương Vọng một cái, bay thẳng lên trời cao: "Đừng có trộm dùng mánh lưới, mau cùng ta đến chiến trường, làm rạng danh Đại Tề!"

Một đường hoa đào kéo dài.

Một đường gió xuân đưa tiễn.

Hết chương 3715.
Bình Luận (0)
Comment