Khương Vọng và Ngu Lễ Dương "tay trong tay du ngoạn", tận hưởng tốc độ nhanh như điện chớp thuộc cấp bậc Diễn Đạo.
“Hả?” Vị họ Khương nào đó mở Càn Dương Xích Đồng ra mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ được khung cảnh thoáng qua kia: “Hình như đây không phải là hướng đi Long Thiền Lĩnh?”
“Đánh trận đương nhiên phải quan sát địa hình trước đã. Cái này gọi là ‘mài đao nhưng không làm lỡ công việc chặt củi’.” Ngu Lễ Dương nghiêm túc nói.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, lên tiếng: “Có Tào soái ở đây, những chuyện này không cần phải bận tâm đâu.”
Ngu Lễ Dương bước chân trên không trung, quan sát núi sông: “Sa Bà Long Vực này bình thường không mấy khi mở ra, không dễ gì mới đến đây được một chuyến, sao không tỉ mỉ thưởng thức toàn cảnh một chút cơ chứ? Ách, ý ta là, ta đang kiểm tra những chỗ còn khiếm khuyết cho Đốc Hầu thôi.”
Khương Vọng nghiêm túc nói: “Đốc Hầu dụng binh, được gọi là ‘không có lỗ hổng’, ngài ấy chưa bao giờ phạm sai lầm.”
Việc Tào Giai dụng binh có lỗ hổng hay không, thì thân là Dân Vương của tiền Đại Hạ chẳng lẽ ngài lại không biết hay sao?
Cả triều văn võ của Đại Hạ đều hận không thể đục ra một kẽ hở ở trên tấm thép, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề quân tiến lên. Chả ai muốn trải qua cảm giác ngột ngạt, hít thở không thông, không còn chỗ để thở đó đến lần thứ hai cả.
“Nhìn xem” Ngu Lễ Dương giơ tay chỉ xuống phía dưới: “Thấy ‘Hương Đàn Thụ Hải’ kia không? Ngươi cảm thấy nó giống như cái gì?”
Nhìn xuống vùng đất đai rộng lớn mênh mông từ trên cao như vậy, cây đại thụ long tức hương đàn cao lớn ngất trời kia, cũng chỉ giống như một cái thẻ gỗ bình thường. Cái gọi là ‘Hương Đàn Thụ Hải’kia, cũng chỉ là một cục thu nhỏ.
Ngược lại lại là cái màu xanh đặc biệt nổi bật, và huyết khí loang lổ chưa tiêu tán hết, khảm ở bên trong bồn địa kia, trên Long Vực đại địa lại có dấu vết rất rõ ràng.
Sự chú ý của Khương Vọng bị chuyển hướng, hắn đánh giá nó một cách cẩn thận rồi nói: “Giống như một cái bát à”
Ngu Lễ Dương im lặng một lúc, lại đưa Khương Vọng tiến thêm một bước: “Đó là Long Thiền Lĩnh rồi. Từ đây nhìn sang, ngươi thấy nó giống cái gì?”
Đi sâu ngàn dặm vào bên trong Long Vực, có thể nhìn thấy Long Thiền Lĩnh.
Dãy núi này không đặc biệt cao, nhưng nó vốn nằm trên một cao nguyên.
Sườn núi uốn lượn qua lại như rồng đang cúi mình. Các đường chạm khắc trên đá rất gọn gàng, nhìn trông vô cùng trang trọng và trang nghiêm. Toàn bộ Long Thiền Lĩnh đều bị binh sát bao phủ, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tinh anh Hải tộc đang ẩn náu trong đó, vì vậy tình hình cụ thể nên trong dãy núi này hoàn toàn không thể nắm rõ được.
Khương Vọng lẩm bẩm nói: “Giống như một bức tượng thần hình rồng khổng lồ, nằm trên tế đàn.”
Cao nguyên giống như tế đàn, núi non trùng điệp như tạc tượng. Tựa như có một vẻ uy nghiêm thần thánh.
Ngu Lễ Dương quay người chỉ tay: “Bây giờ ngươi nhìn lại Hương Đàn Thụ Hải thử, nhìn xem bây giờ nói giống cái gì?”
Khương Vọng nhất thời lộ vẻ sửng sốt: “Giống như một lư hương khổng lồ!”
Nếu như bồn địa nơi Hương Đàn Thụ Hải đứng giống như một như một lư hương, thì cái cây long tức hương đàn với những cái lá mỏng dài kia, chính là đàn hương thờ phụng thần linh bên trong lư hương đó.
“Trên thực tế, bọn chúng quả thực có thể phác thảo ra một thiên địa chi trận tổng thể, kết nối với nhau từ xa. Vì vậy, từ giới vực Nhâm Ngọ đi đến, bắt buộc phải đi qua Hương Đàn Thụ Hải, đây cũng là trận địa bắt buộc phải phá.” Trong giọng nói của Ngu Lễ Dương mang theo sự tán thưởng: “Ta vừa mới vọng khí, phát hiện ra rằng ngươi đã dẫn quân qua đây tới hai lần, còn dùng huyết sát để phá vỡ bố cục của Hương Đàn Thụ Hải, có thể nói là vô cùng nhạy bén đấy.”
Khương Vọng chưa từng nghĩ Ngu Lễ Dương còn có cả công phu vọng khí, có thể nói là người nam tử này đúng là đa tài đa nghệ.
Khương Vọng thành thật nói: “Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, lần đầu tiên đi qua Hương Đàn Thụ Hải, chỉ đơn thuần là hành động trước khi suy nghĩ, nóng lòng muốn trốn chạy cầu một đường sinh cơ, chạy trốn đến đâu được thì chạy. Lần thứ hai là đi theo con đường cũ, cứ đi theo thói quen thôi, hơn nữa người cầm quân trong trận huyết chiến ở Hương Đàn Thụ Hải là Thương Phượng Thần của Dương Cốc, không phải ta, ta chỉ đưa ra đề nghị thôi.”
Ngu Lễ Dương suy nghĩ một lát rồi đáp: “Vậy thì vận khí của ngươi đúng là không tồi.”
Vừa nói vừa kéo Khương Vọng xoay người đi: “Đi thôi, cảnh cũng đã ngắm xong rồi, bây giờ chúng ta đi tìm Tào soái.”
Khương Vọng không cảm thấy bản thân đã nhìn thấy được phong cảnh gì, cũng không hiểu tại sao lúc này lại phải quay người lại: “Chúng ta đã gần đến Long Thiền Lĩnh rồi, tại sao lại phải quay lại? Tại sao không tiên phong thử trận trước——”
“Còn quá trẻ tuổi rồi!” Ngu Lễ Dương ngắt lời: “Chủ soái còn chưa có lệnh, ngươi và ta đã đi tuần tra. Hoàng Chủ của Long Thiền Lĩnh áp trận, trấn giữ đại quân. Nếu ngươi và ta cứ thế xông lên, thắng lợi thì khó thấy, mà thất bại thì chắc chắn, hơn nữa lại còn làm thương đến cân cốt, làm tàn tạ phế phủ, đây không phải là quyết định khôn ngoan gì ——”
Nói đến đây, y nhìn vẻ mặt của Khương Vọng rồi thay đổi lời giải thích: “Trong chuyến đi này, Đốc Hầu là người có tước vị cao nhất, có vị trí quan trọng nhất, nắm toàn bộ cục diện ở trong tay. Ta không muốn tham công liều lĩnh, rồi làm tổn hại đến kế hoạch của Đốc Hầu! ”
Trong lúc vô tình Khương Vọng bỗng trở thành một tên liều lĩnh tham công lao, nhưng hắn cũng không có đường nào để chối cãi. Dù sao phương hướng đều nằm trong tay của người ta, hơn nữa mới chớp mắt một cái, Long Thiền Lĩnh đã biến mất hoàn toàn trong tầm mắt rồi.
Mục tiêu của Ngu Lễ Dương vô cùng rõ ràng, y không để ý đến việc Khương Vọng nghĩ như thế nào, lôi kéo hắn đi một vòng dài, mới từ phía sau đuổi kịp Tào Giai đang dẫn quân đội tiến nhanh về phía trước.