Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi ông ta nói bảo hộ mọi người, thực sự có nghĩa là bảo hộ. Một trận chiến liên quan đến Sa Bà Long Trượng, cho dù có cách cả một dòng Giới Hà, cho dù có kéo dài khoảng cách, thì cũng không phải là một trận chiến có thể tùy tiện quan sát được.
Nhưng sự hoài nghi nhằm vào Khương Vọng của ông ta, thì cũng đúng là nhằm vào...
Ông ta bảo hộ tất cả mọi người ngoại trừ Khương Vọng.
“Không sao đâu, không cần lo lắng.” Khương Vọng đáp lại Trúc Bích Quỳnh, sau đó tiến lên một bước, định chất vấn Ngu Lễ Dương.
“Ngươi có biết một kiếm này đến từ đâu không?” Ngu Lễ Dương đột nhiên hỏi.
Sự chú ý của hắn lập tức bị chuyển hướng: “Từ đâu?”
“Thương Ngô cảnh.” Ngu Lễ Dương nhìn dòng Giới Hà hùng vĩ đến vô cùng kia, không quay đầu lại nói.
“Thương Ngô cảnh?” Khương Vọng mơ hồ nghĩ đến cái gì đó.
“Đó là thanh bội kiếm của đạo môn đệ tam tôn, Bồng Lai đạo chủ, tên của nó là ‘Triều Thương Ngô’.” Ngu Lễ Dương kiên nhẫn giải thích.
Khương Vọng sửng sốt một chút: “《 Triều Thương Ngô 》Thanh kiếm này cùng với quyển sách kia có quan hệ gì...?
Ngu Lễ Dương hiển nhiên biết Khương Vọng đang nói đến cuốn sách nào, chỉ nói: “Không nói rõ được.”
Câu nói “Không nói rõ được” từ miệng Đào Hoa Tiên rõ ràng đã chứng minh được sự hỗn loạn của sự việc này.
“Đối với cuốn thiên hạ tu hành danh điển mà ngươi nhắc đến, có rất nhiều ý kiến xoay quanh nó.” Trác Thanh Như ở bên cạnh nói rất nghiêm cẩn: “Có người nói đó là ghi chép của Bồng Lai đạo chủ, có người lại nói đó là một tác phẩm của một tu sĩ tuyệt điên nào đó giả dạng bút tích của Bồng Lai đạo chủ. Một số người khác lại cho rằng đó là kiến thức tổng hợp do các đệ tử Bồng Lai nỗ lực biên soạn thành một cuốn sách, nộp cho ‘Thương Ngô’. Còn một số người thì cho rằng đó chỉ là sự tổng hợp kiến thức tu hành thường thức của một vài cá nhân, nhưng chỉ tình cờ có cái tên giống nhau thôi.”
Khương Vọng hỏi: “Chữ ‘triều’ trong cuốn điển tịch 《 Triều Thương Ngô》, là chữ ‘triều’ trong triều dương, hay là triều trong triều bái?”
Trác Thanh Như nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta không dám kết luận, vẫn là hỏi Ngu Chân Quân đi.”
Ngu Lễ Dương thản nhiên nói: “Triều Thương Ngô kiếm, đương nhiên là triều trong triều dương. Nhưng đối với Triều Thương Ngô điển mà nói, thì cũng không có kết luận cuối cùng, gọi như thế nào cũng được. Để phân biệt nó với thanh bội kiếm của Bồng Lai đạo chủ, nhiều người sẽ nhất quyết cho rằng đó là triều của triều bái.”
Khương Vọng như có điều suy nghĩ nói: “Cho nên cuộc đối đầu kéo dài hàng trăm ngàn năm trong Mê Giới chính là cuộc đối đầu giữa Triều Thương Ngô kiếm và Sa Bà Long Trượng, hay chính là cuộc đối đầu giữa Bồng Lai đạo chủ và Thiên Phật sao?”
“Có thể hiểu như vậy.” Ngu Lễ Dương nói: “Đây là cuộc đối đầu kéo dài cả trăm ngàn năm giữa Bồng Lai đạo chủ và Thiên Phật. Trong khi đấu với nhau, hai vị siêu việt này cũng đã sử dụng cuộc chiến hàng trăm ngàn năm giữa hai tộc trong Mê Giới, để nuôi dưỡng hai vũ khí siêu việt…”
“Vậy vừa rồi...”
Khương Vọng không hiểu cuộc đối đầu giữa Triều Thương Ngô kiếm với Sa Bà Long Trượng vừa rồi, chỉ biết là hình như Triều Thương Ngô kiếm có lợi thế hơn, nhưng cũng không rõ kết quả của trận chiến là như thế nào, cũng không nhận ra nó ảnh hưởng đến cái gì.
Chẳng lẽ chỉ dừng lại ở một cánh tay của Huyền Thần Hoàng Chủ Duệ Sùng thôi sao?
Ngu Lễ Dương nói: “Có hai điều ngươi cần phải biết. Thứ nhất, vừa rồi Triều Thương Ngô kiếm không được rút ra khỏi vỏ, chỉ mới phát ra kiếm khí, nhưng Sa Bà Long Trượng đã bị rung chuyển đến tận căn bản. Thứ hai, vừa rồi Sa Bà Long Trượng nằm trong tay của Duệ Sùng, mà người vừa kích phát Triều Thương Ngô kiếm, lại chính là tu sĩ của Bồng Lai Đảo Mạnh Tự.”
Mạnh Tự cũng được coi là cường giả, là Đương Thế Chân Nhân, nhưng nếu đem ra so sánh với Huyền Thần Hoàng Chủ, thì rõ ràng là không bằng.
Triều Thương Ngô kiếm chỉ dùng một đạo kiếm khí đã có thể trấn áp và làm rung chuyển đến tận căn bản Sa Bà Long Trượng, điều này cũng phản ánh rõ ràng sự khác biệt trong trận chiến này.
Ban đầu Duệ Sùng muốn tiêu diệt kẻ thù bằng Sa Bà Long Trượng, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể qua loa mở rộng Giới Hà, khôi phục lại Sa Bà Long Vực. Đây là một cú chịu thiệt cực kỳ to lớn.
Ngu Lễ Dương nói thêm: “Triều Thương Ngô kiếm không cường đại hơn Sa Bà Long Trượng, hoặc ít nhất là không có sự cách biệt đến mức độ như vậy.”
Cho nên đây là chiến thắng mà nhân tộc giành được trong trận chiến này!
Khương Vọng mơ hồ hiểu được.VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ. Hỗ trợ xuất File ebook đọc offline
Cho nên chiến thắng của trận chiến lần này, cuối cùng lại rơi vào chín từ mà Ngu Lễ Dương đã nói lúc ban đầu: “Nếu mất tiên cơ, ngàn năm đều uổng phí.”
Nhưng tiên cơ nào đã bị bỏ lỡ?
Là tiên cơ về trận đối đầu giữa Thiên Phật và Bồng Lai đạo chủ hàng trăm ngàn năm! Sa Bà Long Trượng đã bị dao động đến căn bản, nhưng Triều Thương Ngô kiếm thì vẫn chưa ra khỏi vỏ.
Còn uổng phí ngàn năm là cái gì?
Đó là sự tích lũy nuôi dưỡng Sa Bà Long Trượng ở Mê Giới cả trăm ngàn năm!
Thắng lợi vĩ đại của trận chiến này đến từ ưu thế của nó là giúp Bồng Lai đạo chủ thắng được thế cục siêu việt!
Từ góc độ này mà nói, thứ mà Nhạc Tiết lật đổ cuối cùng ở Long Thiền Lĩnh, đâu phải là một tòa Thiên Phật Tự?
Đó rõ ràng là ‘tộc vận’ của Hải tộc trên trăm năm qua!
“Như vậy...” Khương Vọng do dự hỏi: “Bồng Lai đạo chủ và Thiên Phật... bọn họ còn ở đó không?”
Ngu Lễ Dương giơ lòng bàn tay lên, ống tay áo to lớn tung bay, như muốn bắt lấy thứ gì đó. Ông ta có chút cảm khái nói: “Ta còn chưa nhảy ra khỏi thế cục này, sao ta có thể nói rõ ràng được?”
Người siêu việt còn sống hay đã chết là điều không thể đoán trước được, cho dù là người kinh tài tuyệt diễm như Hoa Đào Tiên, cũng chỉ có thể cảm khái nói một câu không nói rõ ràng được. Thật là một cảnh giới khó có thể tưởng tượng được!
Cho dù là Bồng Lai đạo chủ hay Thiên Phật, đều đã không xuất hiện trong một thời gian dài. Dấu vết vĩ đại của bọn họ phần lớn cũng đã bị bụi bặm thời gian che lấp.
Nhưng ít ra ở trong Mê Giới này, thế cục của bọn họ vẫn còn đang tiếp tục, binh khí của bọn họ vẫn còn đang đối đầu. Dư thế của cục diện này, vẫn còn ảnh hưởng đến cục diện của toàn bộ thế giới.
Khương Vọng lại suy nghĩ một chút, châm chước hỏi: “Vậy thì Đông Hải Long Cung và Thiên Tịnh quốc …”
Ngu Lễ Dương không hề giấu giếm gì trước đại đa số nghi vẫn của Khương Vọng, đó là bởi vì bây giờ hắn đã có tư cách để biết những thứ này, đã có tư cách để thăm dò chân tướng của thế giới. Và những lời này cũng sẽ không bị những người không đủ tư cách nghe thấy.
“Đó là địa phương còn quan trọng hơn thế.” Ngu Lễ Dương nói.
Khương Vọng sớm đã có suy đoán: “Long Hoàng và Nhân Hoàng?”
Ngu Lễ Dương nhìn chăm chú Long Vực đang bể tan tành bên kia bờ Giới Hà, cảm khái nói: “Trước là cung điện của Long Hoàng, sau là Lý Tưởng quốc của Nhân hoàng Liệt Sơn thị.”