Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi nghe xong câu chuyện này, Khương Vọng đã có suy đoán về thân phận của Cật Lan Tiên. Nhưng còn có một cái tên khác khiến hắn để ý——
Cơ Ngọc Túc!
Lại là một cái tên gần như là thần thoại.
Chính là vị Thái Tổ khai quốc ra Cảnh quốc, là nhân vật truyền kỳ đã đánh tan Hổ tộc, đánh bại Sài Dận, một tay thành lập thể chế quốc gia và đặt thành Thiên Kinh trấn ở Vạn Yêu Môn!
Nghĩ lại thì thời đại thiên hạ đại loạn mà Cật Yến Như đã đề cập trước đó, tương đương với thời kỳ cuối của thời đại cận cổ, giông bão nổi lên, sóng lớn dâng trào, và trong số đó đã xuất hiện bao nhiêu là hào kiệt!
Lúc đó Cảnh Thái Tổ Cơ Ngọc Túc đã chuẩn bị cho việc dựng nước, cũng đã có nhận biết hoàn chỉnh về thể chế quốc gia. Hoàng đế khai quốc của Dương quốc Cật yến Thu cũng đã nhìn thấy chiều hướng phát triển của đại thế, với tài năng xuất chúng của Cơ Ngọc Túc ở phía trước, người này vẫn ‘có thể đảm đương’!
Ngoài ra còn có Sài Dận cạnh tranh với Tam Sinh Lan Nhân hoa, Doanh Duẫn Niên kiến lập lên Tần quốc, và Điếu Long Khách Hiên Viên Sóc đã tháo lưỡi câu tạo thành mặt trăng, một mình ngồi ở Thiên Nhai đài…
Hoàn toàn không cần phải miêu tả quá nhiều, chỉ cần những cái tên này đứng cùng một chỗ, suy nghĩ một chút đã cảm thấy kinh tâm động phách rồi. Đó quả thực là một thời đại mà các anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp!
“Các ngươi yêu thương nhau?” Khương Vọng hỏi: “Ngươi và Trầm... Lan Tiên."
“Đúng là tầm thường phải không?” Trong đôi mắt của Cật Yến Như tràn ngập sự buồn bã: “Nhưng ai có thể nói chắc về vấn đề tình cảm cơ chứ?”
“Ta phải thừa nhận rằng, những ngày tháng ở bên Phúc Hải là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ông ta có thể nắm bắt được mọi ý tưởng bất chợt của ta và có hứng thú thẩm mỹ tương đối giống ta. Chúng ta đã nói chuyện rất vui vẻ về mọi thứ, từ thơ từ, ca phú, đến thiên văn, địa lý. Từ nam ra bắc, từ đông sang tây, đi đâu chúng ta cũng có thể tìm thấy phong cảnh và niềm vui. Ở bên cạnh ông ta, ta cảm thấy tự do và thư thái hơn bao giờ hết.
“Cho đến khi... ta phát hiện ra ông ta là Hải tộc.”
Giọng nói của Cật Yến Như trầm xuống, giống như một chuỗi chuông bạc dưới ánh nắng mặt trời rơi xuống.
Khương Vọng nhìn nàng ta của lúc này, cảm thấy nàng ta đẹp đến thật cô đơn.
“Ta đã nghĩ đến việc giết ông ta, ông ta cũng đã lấy lưỡi đao kề sát vào cổ mình, nói rằng ông ta nguyện ý để cho ta chặt đầu. Ông ta nói rằng ông ta yêu ta, và trong suốt cuộc đời ông ta, ông ta chưa từng yêu ai như thế. Ông ta nói rằng ông ta căm ghét thân phận Hải tộc của mình, vô số lần tỉnh mộng giữa đêm, ông ta cũng hận không thể róc xương chính mình, ông ta nói muốn trở thành một Nhân tộc chân chính và ở bên cạnh ta mãi mãi…”
“Và ta đã tin điều đó.” Cật Yến Như cười tự giễu: “Tình yêu luôn khiến người ta trở nên ngu xuẩn, ta thế mà lại đi tin tưởng một Hải tộc.”
Nhưng Khương Vọng không nghĩ rằng điều này là ngu xuẩn.
Cũng không phải chỉ có mình tình yêu.
Nếu bây giờ hắn phát hiện ra Tiểu Ngũ hoặc là Trọng Huyền Thắng mấy người bọn họ là Hải tộc hoặc Yêu tộc, Hắn thực sự có thể rút kiếm một cách dứt khoát như vậy được sao? Tình cảm lâu dài như vậy, thật sự có thể buông bỏ một cách dễ dàng được không?
Hải tộc cũng là những sinh linh có tình, cũng có yêu hận chân thật như thế.
Đại nghĩa chủng tộc quá cao quá lớn, có đôi khi còn ở quá xa. Mà tình yêu ở trong lòng, thì lại nóng bỏng ấm áp như vậy.
Nhưng Khương Vọng cũng không mở miệng trấn an nàng ta.
Vật đổi sao dời, nếu như Cật Yến Như đã dùng hai từ ngu xuẩn để định nghĩa sự tín nhiệm kia, vậy thì nhất định phải có đủ bằng chứng chứng minh cái kết cục ngu xuẩn đó.
Hắn chỉ là một người im lặng lắng nghe.
Cật Yến Như tiếp tục nói: “Ta đã cố gắng hết sức che chắn cho ông ta, để ông ta có thể thản nhiên bước đi dưới ánh nắng mặt trời với ta. Ta cũng đã nói rõ ràng với Hiên Viên Sóc rằng trái tim của ta đã thuộc về người khác, và y cũng không dây dưa, giải trừ hôn ước liền rời đi. Ta đã nghĩ hết biện pháp để giúp ông ta hoàn thành việc tạo ra cơ thể con người, thậm chí còn không tiếc dùng huyết mạch của Cật gia, để chứng thực cho thân thể con người của ông ta, để ông ta có thể có được sự công nhận của hiện thế ... Nhưng những thứ này vẫn chưa đủ, từ đầu đến cuối ông ta vẫn không thể trở thành một Nhân tộc thực sự.
“Lúc đó, ta cảm thấy chuyện này là không thể. Ta cũng thừa nhận, ta đã nghĩ đến việc cùng ông ta rời đi, tìm khắp chư thiên vạn giới, sẽ luôn có một nơi không quan tâm đến thân phận của chúng ta, rồi lặng lẽ sống như vậy.
“Nhưng ông ta nói không thể, ông ta nói một hạnh phúc chân chính không thể đạt được bằng sự hy sinh của ta được. Ông ta nói ông ta nhất định sẽ tìm ra cách.
“Ngươi biết đấy, Phúc Hải là một tên gia hỏa vô cùng thông minh, ông ta học mọi thứ rất nhanh, Binh Pháp Mặc Thích Đạo Nho, ông ta tinh thông tất cả, tất cả đều có suy tính riêng của mình. Ông ta là một Hải tộc, nhưng ta lại chưa bao giờ gặp một người nào hiểu biết hơn ông ta.
“Ta sưu tầm cho ông ta rất nhiều điển tịch, ông ta nhốt mình lại suy nghĩ suốt ba năm, rồi một ngày nọ, ông ta bước ra ngoài với mái tóc bù xù, nói với ta rằng ông ta có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Khương Vọng không kìm được hỏi.
Cật Yến Như mỉm cười, nụ cười này cực kỳ đẹp đẽ lại vô cùng thê lương, nhưng thanh âm vẫn rất bình tĩnh: “Ông ta trói ta lại, hút cạn máu của ta. Ông ta cướp đi mạng sống của ta, đổ hết vào trong cơ thể con người của ông ta.”