Quả nhiên Dư Bắc Đấu lại nói: "Ngô Trai Tuyết muốn viết sử về Ma!"
Sự biến mất của Ngô Trai Tuyết có liên quan tới chuyện này? Vì chuyện viết sử về Ma không được cho phép?
Lần này ngay cả mấy vị Diễn Đạo còn đang giao chiến cũng bắt đầu chú ý tới đây.
Dư Bắc Đấu không hề chú ý tới phản ứng của bất cứ kẻ nào, lão chỉ đang trần thuật một chuyện mình muốn trần thuật: "Liên quân Kinh Mục đang canh giữ đường sinh tử, nên Ma vĩnh viễn bị ngăn lại ngoài biên hoang ư? Nhân Hoàng Thượng Cổ giết Ma Tổ Chúc Do, Ma triều vẫn cứ tung hoành mười vạn dặm."
"Thời đại Thượng Cổ kết thúc, Ma triều kết thúc, trên đời không còn Ma sao? Ma vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta."
"Có vài Ma dạo gần đây, Võ An Hầu Tề quốc cũng gặp qua, Dương Kiến Đức – quốc chủ Dương quốc thời kỳ cuối, Lưu Hoài – thái giám cung đình Dương quốc, Tĩnh Dã – tướng trấn thủ thành Dẫn Quang của Dung quốc."
Bát quái máu nơi đầu ngón tay Dư Bắc Đấu đã hoàn toàn tiến sát lại vòng xoáy giữa hồ máu, ngón tay lão bắt đầu chậm rãi đè xuống, giọng nói cũng chậm lại: "Thậm chí có cả... ta!"
Giữa huyết hồ trong mắt trái của lão bỗng nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của Huyết Ma!
"Dư Bắc Đấu! Ta đã nói rồi, chúng ta có rất nhiều thời gian!"
Giọng nói hung ác độc địa bỗng nhiên thay đổi: "Nhưng ngươi thì có vẻ như hết rồi... Ha ha ha ha!"
Lại thấy Huyết Ma!
Tinh thần Khương Vọng chấn động.
Hắn không bao giờ quên được những chuyện đã xảy ra ở Đoạn Hồn Hạp.
Sau này hắn cũng biết Dư Bắc Đấu tới Thiên Hình Nhai làm gì, không chỉ mời được quyền uy của Pháp gia, rửa sạch ô danh cấu kết với Ma mà còn muốn mượn nhờ sức mạnh của Tam Hình Cung để trấn áp Huyết Ma vĩnh viễn.
Mà Dư Bắc Đấu tự mình trấn áp Huyết Ma, lại mượn nhờ sức mạnh của lồng Thiết Luật tự phong cấm bản thân mấy năm, cuối cùng vẫn không thành công.
Sức mạnh của Dư Bắc Đấu không có gì để bàn cãi, Tam Hình Cung còn là thánh địa Pháp gia, cường giả như mây. Quy Thiên, Củ Địa, Hình Nhân, ba cung đều có đại tông sư.
Nhưng lại không làm gì được Huyết Ma, không thể tiêu diệt triệt để, có thể thấy Ma này đáng sợ đến mức nào.
Thậm chí hắn có thể cảm giác được rõ ràng, Kỳ Tiếu mà hắn đang ôm trong tay cũng vì tiếng cười của Huyết Ma mà có phản ứng, có vẻ vô cùng kiêng kỵ.
Hắn cũng cảm thấy vô cùng phức tạp trước cảm xúc của Kỳ Tiếu. Nếu như có thể hắn chỉ mong ném bà ta xa nhất có thể.
Nhưng với tình trạng thoi thóp của Kỳ Tiếu lúc này, với thế cục hỗn loạn của Mê giới lúc này, hắn buông tay thì chẳng khác nào mưu sát, cũng chỉ có thể làm như bà ta không tồn tại.
Xem như đang bê tảng đá!
Mấy năm "chung đụng", hiển nhiên Dư Bắc Đấu và Huyết Ma đã vô cùng quen thuộc, chỉ nói: "Gắt ngủ quá rồi đấy, lão huynh!"
Dứt lời, ngón trỏ của lão đã hoàn toàn đâm vào trong con mắt kia!
Cảnh tượng này rất kinh khủng, lão dùng ngón tay của lão bịt lại lỗ thủng trong mắt, cũng ngăn chặn tiếng cười của Huyết Ma. Kết hợp với con mắt vận mệnh màu máu trên bầu trời, tư thế tiên phong đạo cốt của lão cũng không cách nào duy trì được, trông vô cùng tà quỷ.
Nhưng lão chỉ thét dài: "Trước lúc lâm chung tiên sư đã tiên đoán, bát đại ma thân sẽ đoàn tụ trong vòng nghìn năm, Ma Tổ Chúc Do sẽ trở về!"
"Tiên Sư Tổ lúc lâm chung cũng từng tiên đoán, Ma Tổ bất tử vĩnh sinh, sẽ có Ma triều diệt thế!"...
Dư Bắc Đấu liệt kê mấy lần, cuối cùng nói: "Sau Trung Cổ, nhất mạch Mệnh Chiêm Sư ta đây truyền đời, đời đời chết vì tiên đoán. Tiên đoán duy nhất... đó là Ma diệt thế!"
Dứt lời, tất cả đều chấn động!
Thực sự đã quá lâu không ai nhắc đến hai từ diệt thế này. Hôm nay Nhân tộc hùng cứ hiện thế, áp bức vạn giới, không chinh phạt bành trướng thì thôi, luận đến diệt thế, ai có thể chứ?
Nói chi tới chuyện Ma Tổ trở về quá mức hư vô mờ mịt, cho dù thật sự xảy ra, năm xưa bị giết thế nào? Sao không thể tái hiện?
Cái gọi là Ma diệt thế, nghe có vẻ đáng sợ, nhưng nghĩ lại thì thật buồn cười. Chỉ là dù sao cũng phát ra từ miệng Dư Bắc Đấu, dù sao cùng là kết quả tiên đoán của nhiều thế hệ Mệnh Chiêm Sư, dù sao Dư Bắc Đấu cũng là Mệnh Chiêm Chân Quân duy nhất đương thời... Ít nhiều cũng có mấy phần đáng tin.
Lúc này sức mạnh giáng lâm từ xa của Nguyền Tù đã tiêu tán, ánh sao trải rộng khắp bầu trời chiếu xuống rực rỡ, xuyên thấu sắc máu để mọi người thấy rõ.
Trong đó có người cười lạnh một tiếng, vang vọng khắp sao trời: "Thời đại Trung Cổ đã có Tinh Chiêm, đến thời đại Cận Cổ, thuật Tinh Chiêm đã hoàn toàn thay thế Mệnh Chiêm thuật, cho đến hiện thế, Mệnh Chiêm chỉ còn hai ba cọng cỏ loe que là dòng của ngươi. Chỉ là ăn mày quá khứ mà thôi! Sao còn dám chỉ điểm tương lai? Từ sau thời Trung Cổ, các ngươi còn chẳng cho ra được mấy Chân Quân, sao dám tiên đoán tương lai Nhân tộc ta, lại còn dám chỉ dẫn này nọ?"
Trừ Nguyễn Tù, Tinh Chiêm nhất đạo tại Nhân tộc hiện thế có rất nhiều cường giả nổi danh. Như Nam Đấu Điện Thiên Cơ Chân Nhân – Nhậm Thu Ly, như Hành Niệm Thiền Sư đã khuất của Tu Di Sơn, như Thần Kiêu Đại Đô Đốc – Lữ Diên Độ của Kinh quốc...
Không biết người vừa nói đây là vị nào.
Nhưng Dư Bắc Đấu chỉ dùng con mắt phải còn nguyên vẹn liếc nhìn vòm trời: "Ta đang nói chuyện với ngươi đấy à Vương Tây Hủ? Cút cho ta!"
Cách xa như vậy, thông qua Tinh Chiêm Đạo Đồ mà phản đòn, ra tay từ xa, quấy nhiễu lão thành đạo thì có thể nhưng sau khi lão trở thành Chân Quân, muốn giết lão từ xa là chuyện tuyệt đối không thể.
Không phải lão không thể nào bị đánh chết, nhưng ít ra mấy tông sư Tinh Chiêm này cũng phải nghiêm túc liên thủ lập một cái đàn, hoặc là cùng nhau đến trước mặt lão.
Lúc này lại có một giọng nói già nua vang lên: "Niệm công lao trong quá khứ nên mới giữ lại một mạch của ngươi, hôm nay mới chứng Diễn Đạo đã tự cho rằng bản thân có thể đoán được thiên mệnh, dám ăn nói xằng bậy! Thật sự không sợ chết sao? Không biết Bặc Liêm năm xưa ư?"