Huyết Ma đã tiêu, Dư Bắc Đấu đã diệt.
Nhưng trận chiến này vẫn chưa kết thúc.
Mắt máu vận mệnh chiếu xuống, Cao Giai không dám hành động bồng bột.
Hắn ta là kẻ toàn tri, đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của một vị tông sư Mệnh Chiêm, nhất là sau khi thấy Dư Bắc Đấu đốt lò thiêu Huyết Ma, hắn ta càng hiểu rõ sự cường đại của Dư Bắc Đấu. Mặc dù còn chưa đi về phía Siêu Thoát, nhưng lúc hắn ta và Hiên Viên Sóc liều mạng chiến đấu, Dư Bắc Đấu đã có cơ hội thấy rõ nhược điểm của hắn ta rồi sau đó nhúng tay vào!
Cái chết của Huyết Ma cũng là điều hắn ta mong mỏi.
Bởi vì hắn ta không thể hao phí sức lực thêm được nữa!
Hắn ta phải đưa cả tộc đi lên, Hiên Viên Sóc chỉ cần ngăn cản Hải tộc đi lên. Chí ít trong cuộc giao phong đi lên Siêu Thoát, Hiên Viên Sóc tích lũy sâu hơn, mà lưng hắn ta lại gánh vác nặng hơn.
Hắn ta không bằng lòng trở thành ngọn lửa mà chỉ có thể trở thành ngọn lửa.
Trong lúc hắn ta và Hiên Viên Sóc đồng thời chịu bỏng, cả hai vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Đạo thân của Dư Bắc Đấu đã bị thiêu rụt, con mắt vận mệnh đã biến mất.
Cao Giai lặng yên bất động như dãy núi cuối cùng cũng nhúc nhích râu rồng.
Vĩnh Ninh Hải Vực lớn như vậy, Hải tộc đã bỏ đi hết. Sinh linh biển cả trừ Hải tộc cũng làm dê bò cho Hải tộc, bị xua đuổi tan đàn xẻ nghé.
Điều đó có nghĩa là... Hắn ta không cần trấn áp vòng xoáy vĩnh ám nữa!
Cao Giai uống một hớp nước dưới đáy biển sâu, miệng lớn như một vòng xoáy không đáy, uống ra một cái vòi rồng cuồn cuộn gào thét. Sau đó thân rồng của hắn ta bắt đầu hoạt động, suốt những tháng năm dài đằng đẵng, lần đầu tiên hoạt động một cách tự do và tự chủ.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Khắp biển cả vang lên âm thanh gào thét điên cuồng, đó là tiếng vang của tự do!
Uống cạn nước biển, dời vạn dặm núi!
Thân thể vĩ đại của Cao Giai rời khỏi đáy biển.
Toàn bộ Vĩnh Ninh Hải Vực bỗng chốc sụp đổ!
Vòng xoáy vĩnh ám lớn nhất hàng vạn năm qua cuối cùng cũng có thể một lần nữa bày ra sự đáng sợ của nó một cách hoàn chỉnh, nuốt chửng hết thảy mọi thứ tới gần nó!
"Ầm ầm ầm!"
Núi lửa dưới đáy biển phun trào không ngớt.
Nhưng ngay cả dung nham cũng bị vòng xoáy vĩnh ám nuốt chửng.
Cao Giai không để ý tới những thứ này nữa, dỡ xuống gánh nặng, nhẹ thân ra trận.
Thân rồng vạn dặm của hắn ta tức khắc đụng vào Mê giới, lúc đầu rồng tới gần trăng máu đang dần dần phai sắc máu thì đuôi rồng vẫn đang ở dưới biển!
Một ngụm nuốt trăng sáng.
Toàn bộ Mê giới, toàn bộ vùng cận hải, thậm chí cả vùng hải vực Thương Hải gần Mê giới đều cùng một lúc chìm vào bóng đêm vô tận.
Vĩnh dạ ập tới!
Chuyện đến nước này, hắn ta chỉ có thể giết Hiên Viên Sóc, chống đỡ Hải Tộc, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác, hắn ta cũng không có ý định cho Hiên Viên Sóc lựa chọn!
Nhưng Hiên Viên Sóc chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi đã cắn... câu của ta rồi!"
Lần đầu tiên y đứng dậy từ Thiên Nhai Đài, mũ rộng vành bị gió thổi tung bay! Lúc này mọi người mới phát hiện y thân cao tám thước, lưng ong tay vượn, diện mạo cực kỳ cao quý!
Người mặc áo tơi, lại như khoác đế bào!
Y vẫn cầm cần câu, sống lưng thẳng tắp.
Chữ Nhân đội trời đạp đất, cái gì là sống lưng của người?
Là bất khuất, là phản kháng!
Là trách nhiệm, là bổn phận!
Y thản nhiên đối mặt hết thảy, kể cả những thứ y yêu, kể cả những thứ y không yêu.
Y thản nhiên gánh chịu hết thảy, thời Cận Cổ đối đầu Hải tộc, tới hiện thế vẫn một mình thả câu.
Y hai lần tiếp cận Siêu Thoát, lại hai lần đều dừng lại giữa chừng.
Một lần câu rồng trên biển, ép chết Phúc Hải. Một lần lấy thân làm lửa, thiêu đốt Huyết Ma.
Tâm như trăng sáng, thấy rõ hết thảy.
Y biết rõ Cật Yến Như không yêu y, Dư Bắc Đấu đang gài bẫy y.
Nhưng y không thể nào nói được, cũng không ôm lòng oán hận. Bởi vì y hiểu, đây là điều y lựa chọn.
Thật ra từ trước đến nay chưa một ai có thể ép buộc y làm cái gì.
Chỉ là y bằng lòng gánh chịu, chỉ thế thôi.
Chỉ thế thôi!
"Ầm!"
Trong thân rồng cao tựa dãy núi của Cao Giai, như thắp lên một ngọn đèn lồng, phản chiếu hình ảnh trăng sáng.
Có lẽ đúng như Hiên Viên Sóc nói, Cao Giai đã cắn câu!
Trong quá trình hao tổn lẫn nhau dưới lò trăng, Cao Giai đã không còn lựa chọn nào khác, cắn câu là điều tất nhiên!
Huyết Ngô Công buộc ở túi trời lập tức nổ tung, sắc vàng thượng cổ uy nghiêm rơi xuống thành những sợi vàng cổ xưa, cố định trên mỗi một mảnh lân nhãn trên thân rồng vạn dặm!
Lấy Hiên Viên Sóc trên Thiên Nhai Đài làm trung tâm, hải vực ngàn dặm bỗng chốc bị quét sạch! Hải thú bên ngoài phạm vi này đã thưa thớt, chỉ còn hai ba con cá lớn cá nhỏ.
Hiên Viên Sóc nhấc cần, kéo thân rồng của Cao Giai, đụng nát quy tắc vô tận, thậm chí còn đụng nát mấy giới vực!
Lúc này y giống như đang cầm một cột cờ lớn. Lấy sống lưng Nhân tộc làm cột, lấy thân rồng vạn dặm làm mặt cờ! Trăng sáng chính là hình thêu trên cờ!
"Ư..."
Sâu trong yếu hầu của Cao Giai vang lên âm thanh bi hưởng tựa thiên địa vỡ vụn.
Sau khi trấn áp vòng xoáy vĩnh ám là một thời gian ẩn nấp dài đằng đẵng, hiện tại là lần đầu tiên hắn lấy lại được tự do trong mấy ngàn năm qua!
Tự do tốt đẹp như vậy!
Tự do ngắn ngủi như vậy!
Nhưng cuối cùng giấc mộng của hắn ta vẫn không thực hiện được, mà hắn ta cũng không cách nào cam nguyện ngồi nhìn Nhân tộc đi lên.
Nói cách khác...
Trải đường cho người sau!
"Rầm!"
Ngàn vạn thanh âm quy về một tiếng, tất cả lân nhãn đồng loạt nổ tung! Vô số tia sáng mắt thường không thể thấy đường nở rộ trên Thiên Nhai Đài. Đây là ngàn vạn lần tấn công trong một ý niệm, là điều mà đến nay Cao Giai vẫn không nguôi khát vọng!