Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3783

Chương 3783 Chương 3783

Hiên Viên Sóc đột nhiên nhấc cao cần câu...

Dây câu quy tắc vô tận, lưỡi câu kéo trăng sáng, trên trăng sáng, một thân rồng dài vạn dặm đã mắc câu. Một cái túi da trống rỗng trôi bồng bềnh.

Y ngả người ra sau.

Khoảnh khắc này, y giết chết Cao Giai, có khả năng Siêu Thoát!

Nhưng lại thành công cốc.

Hóa thành một pho tượng ngửa ra sau, sau đó bị nghiền thành bột đá.

Một cơn gió thổi qua, rơi xuống biển cả.

Bột đá li ti tung bay trên hàng chữ kia...

Trăng sáng nhô lên trên mặt biển, nhìn bao quát cả chân trời.

"Rắc! Rắc! Rắc!"

Bệ đá nứt ra, cự thạch rơi xuống biển, trong tiếng vù vù ầm vang... chân trời nứt vỡ!

Nhảy ra khỏi đỉnh siêu phàm, hai cường giả tuyệt thế là nhân quả của nhau, cùng nhau rơi xuống. Hai con đường Siêu Thoát đồng thời vỡ vụn, đều thành bóng trăng dưới nước, lui dần khỏi cơn thủy triều tăm tối.

Mà Cao Giai dù chết, tiếng vọng vẫn mãi quanh quẩn khắp Mê giới...

"Trong ba mươi ba năm, trên Thần Lâm không vào được nơi này!"

Trong trận chiến với Hiên Viên Sóc, ngoài trọng địa hai tộc, hắn ta còn nắm trong tay quyền hành của gần như một nửa Mê giới. Lúc này hắn ta lấy sức mạnh cuối cùng định ra luật thép cho mỗi một giới vực trong Mê giới.

Trừ khi Nhân tộc quyết ý lật tung Mê giới, nếu không không thể đánh vỡ luật này.

Tào Giai, Ngu Lễ Dương, Nhạc Tiết, Bành Sùng Giản...

Duệ Sùng, Trọng Hi, Chiêm Thọ, Hi Dương...

Diễn Đạo và Động Chân của cả hai tộc lập tức bị trục xuất ra khỏi Mê giới.

Những Nhân tộc và Hải tộc còn sót lại đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận nhích ra từng li từng tí kéo dài khoảng cách.

Chiến tranh kết thúc rồi!

Đây có thể nói là một trận thắng lớn của Nhân tộc, đánh cho Hải tộc tổn thương gân cốt, nếu không Cao Giai cũng chẳng cần phong cấm chiến lực cấp cao tại Mê giới vào thời khắc cuối cùng để tránh Nhân tộc càn quét một lần nữa trước khi thế giới Thần Tiêu mở ra.

Tiếng hoan hô vang lên trên các phù đảo khắp Mê giới.

Có người chạy đến ăn mừng, có người rưng rưng nước mắt, có người bật khóc.

Duy chỉ có Khương Vọng vẫn đứng ở đó, ôm Kỳ Tiếu còn đang thoi thóp, lẳng lặng ngửa mặt nhìn lên bầu trời, cho đến khi sắc máu tan hết, sắc vàng cũng tan, ánh trăng không còn, chẳng còn thấy gì.

Lúc này giọng nói của Kỳ Tiếu chợt vang lên: "Võ An Hầu nghe lệnh."

Giọng của bà ta yếu ớt, nhưng vô cùng rõ ràng và tỉnh táo, hoàn toàn tách biệt khỏi sinh tử của bản thân, có một sự lạnh lùng không hề tầm thường.

Lúc đó bà ta ẩn nấp trong Tường Thụy giáp vỡ vụn, được Dư Bắc Đấu mang theo trốn vào dòng sông vận mệnh mới trốn thoát được.

Mặc dù Dư Bắc Đấu nói bà ta đã trở thành phế nhân, nhưng ít ra vào giờ phút này, bà ta vẫn là thống soái tối cao của Nhân tộc trong trận chiến tại Mê giới.

Quân lệnh như núi.

Khương Vọng cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn vị thống soái quân đội máu me đầy mặt, thọ mệnh không còn quá ba mươi năm này.

Kỳ Tiếu chậm rãi nói: "Hiện tại Mê giới phong cấm cường giả từ Thần Lâm trở lên, ngươi tranh thủ thời gian, mau giết Trần Trị Đào, Trúc Bích Quỳnh, triệt để tiêu diệt Điếu Hải Lâu."

Bà ta chậm chạp dùng ý chí kinh khủng chống đỡ thân thể tàn phế, phát ra mệnh lệnh một cách rành mạch, trên thực tế, bà ta cũng không hề có một chút do dự nào với nội dung mệnh lệnh. Bà ta đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Hai mắt Khương Vọng trừng lớn, hắn phát hiện mình không cách nào nhìn xuyên qua những vết máu này để thấy rõ mặt Kỳ Tiếu.

Hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng rốt cuộc con người này lạnh lùng đến mức nào!

Bọn họ vừa mới kề vai chiến đấu!

Vì trận chiến Mê giới lần này, Điếu Hải Lâu đã hi sinh từ tổ sư sáng lập môn phái cho tới tông chủ đương nhiệm, thậm chí Nguy Tầm còn chiến tử cách Kỳ Tiếu không xa. Vậy mà sau khi chiến tranh kết thúc, mệnh lệnh đầu tiên của Kỳ Tiếu lại là bảo hắn đi giết chết tương lai của Điếu Hải Lâu!

Khương Vọng biết sức nặng của quân lệnh, giọng của hắn cũng rất nặng: "Điếu Hải Lâu đã hy sinh rất nhiều trong trận chiến này."

Kỳ Tiếu kinh ngạc nhìn hắn, giống như hắn cũng đã rất kinh ngạc trước suy nghĩ của bà ta.

"Chúng ta còn hy sinh nhiều hơn. Bao nhiêu người chết, lúc nào đó ngươi có thể mở sách tử ra xem." Kỳ Tiếu chậm rãi nói: "Sự hy sinh của Điếu Hải Lâu là có điều kiện. Hứa hẹn của chúng ta với Điếu Hái Lâu chính là không quấy nhiễu con đường Siêu Thoát của Điếu Long Khách, thậm chí còn... tạo điều kiện cho y, hộ đạo cho y. Những việc có thể làm chúng ta đều đã làm, nhưng y vẫn chưa Siêu Thoát."

"Cho nên bây giờ." Bà ta nói với vẻ lạnh lùng mà hiển nhiên: "Điếu Hải Lâu đã không Siêu Thoát, lại không có Chân Quân, toàn tông từ trên xuống dưới chỉ có hai Chân Nhân, có thể giết chết trong nháy mắt. Chẳng lẽ còn muốn giao Hoài Đảo cho bọn họ, giao cả Trấn Hải Minh cho bọn họ? Đây là thời điểm để Tề quốc chúng ta thống nhất vùng gần biển, thống nhất tài nguyên hải đảo một cách tối đa. Như vậy mới tính là chúng ta đã giành thắng lợi hoàn toàn trong trận chiến này."

"Bà không có tình cảm sao?" Khương Vọng hỏi.

Kỳ Tiếu nhíu đôi mày nhuốm máu: "Trong chiến tranh không cần cân nhắc chuyện này."

"Ta không đồng ý."

"Ta là chủ soái."

"Có lẽ nên hỏi ý Bệ hạ xem sao..." Khương Vọng vô thức mở miệng, rồi lại tự động ngậm miệng.

Quả thực không cần hỏi.

Trước nay Tề thiên tử vẫn luôn giao quân sự Mê giới cho Kỳ Tiếu toàn quyền xử lý, cho nên tất cả mệnh lệnh của Kỳ Tiếu đều được Tề thiên tử công nhận.

Nhưng Kỳ Tiếu vẫn giải thích rõ ràng: "Ngươi cho rằng Bệ hạ của chúng ta là một thiên tử như thế nào? Thiếu quyết đoán? Tốt bụng nhân từ? Hay là ngây thơ như ngươi?"

Bà ta hít thở khó nhọc mấy hơi, tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng vì sao lúc trước thiên tử lại dễ dàng nhẫn nhịn mặc cho Nguy Tầm xây dựng Trấn Hải Minh, bởi vì ngài biết, quần đảo gần biển sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong bản đồ đế quốc của mình. Hết thảy những điều Nguy Tầm làm vì thống nhất sức mạnh vùng gần biển đều là đang giúp ngài."

Bình Luận (0)
Comment