Thác nước điện quang bao phủ các hòn đảo đã tan rã từ lâu, mọi người lại một lần nữa tìm kiếm cuộc sống trở lại trên đống đổ nát.
Những truyền thuyết, huyền thoại và những gánh vác vĩ đại kia đã trôi qua trước mắt. Nhưng nỗi đau đớn chân thực nhất, từ đầu đến cuối luôn xuất phát từ phế phủ, xuyên thấu mái tóc và làn da. Đó là nỗi đau của một người thân quen thuộc chết ngay trước mắt, đó là một vết thương chân thực trên thân thể.
Thiên Nhai Đài bị phá vỡ ở thiên nhai, Hoài Đảo đã không còn có thể tiếp tục ôm dân vùng biển trong lòng được nữa.
Dương Liễu ngồi trên bậc đá của Thiên Nhai Đài, cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên kiệt quệ. Phấn son trên gương mặt đã bị máu tươi rửa qua mấy lần, lộ ra vẻ mặt mờ mịt chưa từng thấy.
Y đã thừa nhận sự tầm thường của mình từ lâu, cũng đã ngừng cố gắng đấu tranh cho bất cứ điều gì trong một thời gian dài. Bằng cách này, y cho phép bản thân mình đối mặt với cuộc sống một cách thản nhiên. Bao gồm cả sự thờ ơ lạnh nhạt của Chiếu Vô Nhan, bao gồm cả cảm giác bất lực khi đối mặt với Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân, bao gồm cả tương lai u ám khiến người ta cảm thấy chán nản của Điếu Hải Lâu bên cạnh ngọa tháp của Tề quốc.
Nhưng ngay trong thời khắc này đây, y đã không biết phải diễn tả tất cả những điều này cho vị sư phụ vừa trở về từ cuộc chiến ở Mê giới kia như thế nào.
Hoài Đảo nơi nơi hoang tàn, Điếu Hải Lâu bị hủy đi trong chốc lát.
Tổ sư của Điếu Hải Lâu xuất hiện, tổ sư của Điếu Hải Lâu qua đời... Đây không chỉ là sự sụp đổ của một đoạn truyền thuyết.
Thứ biến thành đống đổ nát, còn là nhà của Dương Liễu y.
Sư phụ của y là Hộ Tông trưởng lão, đang tham gia vào cuộc chiến của Tịnh Hải. Nhưng nơi trú địa của tông môn đã bị phá hủy, lúc sư phụ trở về còn có thể đảm nhiệm vai trò gì đây? Làm sao ngài ấy có thể chịu đựng được?
Y lại hận bản thân mình quá tầm thường! Ngay cả khi dùng hết tất cả mọi thứ, cũng không cứu được mấy người, cũng không lấy lại được bao nhiêu tổn thất.
Mà Bạch Ngọc Hà, người chứng kiến truyền thuyết, đang đứng trên Thiên Nhai đài bị huyết vũ cọ rửa qua, đứng quay lưng về phía Liễu Dương như ngọc thụ, nhìn về phía biển xa, lặng lẽ chờ đợi kết quả cuối cùng của trận đại chiến này.
Vô số hải thú chết thành từng mảnh gần khu vực Thiên Nhai Đài, tương lai trong vài năm tới, khu vực này chắc chắn sẽ trở thành một vùng biển màu mỡ... nuôi dưỡng biết bao nhiêu cá tôm.
Huyết sắc đục ngầu đã bị biển khơi nuốt chửng, mây đen sấm sét như tàn phá cả vạn dặm, cũng đã một lần nữa bị che khuất sau bức màn trời xanh ngắt.
Sợi dây câu quy tắc lúc trước hình thành vô hình, giờ đây cũng biến mất vô tung. Giống như bột đá tượng trưng cho Điếu Long Khách, cuối cùng cũng hòa tan vào bên trong làn nước biển.
Màu xanh của bầu trời và màu xanh của biển hòa quyện vào nhau, khiến tầm nhìn của con người trở nên vô cùng tịch mịch.
Lúc này Bạch Ngọc Hà nhìn thấy Khương Vọng —— trong màu xanh lam vô tận kia, đột nhiên xuất hiện một điểm màu thanh sắc, dần dần đổ bóng, càng ngày càng đậm.
Cả vùng trời và biển này, không có gì khác biệt.
Chỉ có một thân thanh giáp, đơn độc hành tẩu.
Hắn ta đương nhiên nhớ tới một chồng sách vở liên quan đến hải chiến mà mình đã đưa cho Khương Vọng khi rời khỏi đảo Quyết Minh, cũng đương nhiên nhớ tới hai trăm vệ binh của hầu phủ. Họ đều là những người ưu tú được đích thân hắn ta huấn luyện và rèn giũa trong máu và lửa ở Yêu giới.
Đương nhiên hắn ta có thể tưởng tưởng ra được Khương Vọng đã dẫn quân vào Mê vực hùng dũng như thế nào. Lấy Phương Nguyên Du làm phó tướng, hai trăm vệ binh được huấn luyện bài bản này làm khung xương, lại liên kết với ba nghìn giáp sĩ được phân công đến đảo Quyết Minh, chắc chắn có thể dễ dàng chống đỡ một đội quân mấy vạn người trong Mê giới.
Đương nhiên hắn ta cũng muốn biết vì sao Khương Vọng lại trở về một mình như thế.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của Khương Vọng, thì cũng không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Hai người một ở trên bệ đá, một ở trên không trung, chỉ nhìn nhau một cái, rồi tầm mắt đã bị kéo đứt trong làn gió táp.
Bạch Ngọc Hà yên lặng xoay người, đi xuống Thiên Nhai Đài đã đổ nát, đi tới bên cạnh Dương Liễu, chậm rãi ngồi xuống.
Trong suốt quá trình Hoài Đảo bị tàn phá, dù hắn ta đã cố gắng hết sức để cứu người, nhưng từ đầu đến cuối hắn ta chỉ mang cảm giác của một người ngoài cuộc. Sự bi thương, nỗi thống khổ kia, đều ở trước mắt, nhưng vẫn không đủ chân thực. Cho đến tận giờ phút này, cho đến khi hắn ta nhập vào trong thế cục.
Khương Vọng vốn là muốn nói gì đó với Bạch Ngọc Hà, cho nên hắn mới lựa chọn đi qua Hoài Đảo.
Hắn muốn cho Bạch Ngọc Hà một lời giải thích, nhưng hắn nên giải thích thế nào đây?
May mà ngươi không đi tới Mê giới với ta, may mà ngươi không chết?
Vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Hà, hắn liền biết mình không còn gì để nói.
Hắn chỉ có thể cô độc bay càng ngày càng xa, gặm nhấm tư vị nỗi niềm khó tả kia!
Lúc ấy gió biển thổi dậy sóng, có tiếng hát giữa trời đất. Có người trầm giọng hát ——
"Bầu trời mây che phủ, ta mờ mịt trở về.
Ta nguyện chấp trường anh, chống lại biển cả giận giữ.
"...
"Mẫu thân mất quần áo, con mất đi vòng tay.
"Hồn quay về nơi nào? Ngọc phá linh đài!"... ...
Ngày 17 tháng 8 hàng năm là một ngày rất đặc biệt ở Vân Thượng Chi Quốc.
Hai mươi năm trước, Vân quốc liên tịch nghị hội đã nhất trí thông qua nghị quyết quyết định ngày 17 tháng 8 là 'Vân Triều Tiết'.
Từ đó trở đi, vào ngày này mỗi năm, các thành ở Vân quốc đều sẽ dâng lên những lễ vật đẹp đẽ nhất cho Vân thành, chúng được gọi là 'triều lễ'.
Lăng Tiêu Các rất hiếm khi can thiệp trực tiếp vào công việc cụ thể của Vân quốc. Một người thoát tục như Diệp đại tông sư cũng đã kiên quyết phản đối mọi người điều động nhân lực, huy động cả nước tổ chức tiệc mừng lễ đản thần (1) cho nữ nhi bảo bối của mình.
Sinh nhật Sinh nhật
Tuy nhiên, các trưởng lão thông thái của liên tịch nghị hội lại không hề đề cập đến thiếu các chủ một chữ nào, mà chỉ dùng 'Vân' để chúc mừng. Chiếu theo quy cách của quốc đản, Diệp đại tông sư cũng không còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng chấp nhận.
Nhân tiện nhắc tới, lễ hội này ban đầu vốn được gọi là 'Hoa Triều Tiết', cả nước sẽ dùng kỳ hoa dị thảo để chúc mừng Vân thành. Nhưng vì có rất nhiều địa phương cũng có Hoa Triều Tiết, không đủ đặc biệt, nên cuối cùng nó mới được định là 'Vân Triều Tiết'.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác không tiện truyền ra ngoài... đó là tránh phạm phải tôn húy.