Vẻ đẹp của Vân quốc, đã được lan truyền khắp tứ cảnh.
Vẻ đẹp của Vân thành, còn vượt qua cả chư đỉnh.
Mà vào ngày Vân Triều Tiết này, tất cả những lễ vật đẹp đẽ nhất, đều tụ tập về nơi đây.
Cái gì mà ngọc điêu thạch khắc, tranh cát cây cảnh, tháp ngọc ảo ảnh, phi thiên kim lũ...
Bất cứ thứ gì có thể đạt được mỹ danh, đều có thể đọ sắc ở Vân thành.
Vân quốc thông thương với toàn thiên hạ, vì thế người dân của Vân quốc cũng có hiểu biết rộng rãi về 'cái đẹp'.
Cái gọi là 'Vân triều thời tiết bách quốc tụ' đã phát triển cho đến ngày hôm nay, Vân Triều Tiết đã không còn là một lễ khánh điển nhỏ nhoi khép kín của Vân quốc nữa, mà là một cửa sổ nhìn ra thế giới mà qua đó Vân quốc thể hiện và giải thích về cái đẹp.
Ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là một cách để mở rộng tầm ảnh hưởng và được mọi người dễ dàng chấp nhận hơn.
Trong nhiều năm qua, Vân Triều Tiết vẫn luôn là ngày mà Diệp Thanh Vũ cảm thấy vui vẻ nhất.
Nhưng hôm nay thì khác, cả ngày nàng không nở được một nụ cười.
Lớp trang điểm đẹp đẽ được chăm chút kỹ lưỡng giống như một chiếc mặt nạ.
Sự hùng vĩ, kỳ thú và mỹ lệ của thế gian đều bày ra trước mắt nàng, nhưng ánh mắt nàng ta lại không có tiêu điểm, không nhìn thấy một gợn sóng, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Ngoài cửa sổ mặt trăng đã lên lưng trừng trời, một ngày này cũng sắp trôi qua.
Khương An An và tiểu Vương sư tỷ Vương Nguyệt Nghi của cô bé đùa bỡn cả ngày, sớm đã được đưa đi nghỉ ngơi, lúc này đại khái đã sớm lang thang trong giấc mộng rồi.
Đại Vương sư tỷ Vương Nguyệt Nhu nhàn nhã nghiêm túc ngồi đối diện với thiếu các chủ, chỉ cảm thấy đôi mỹ mâu quá tẫn thiên phàm giai bất thị (2) kia còn quyến rũ hơn tất cả đông châu trên thế gian này.
Ý chỉ đôi mắt không chứa nổi một ai, cả ngàn cánh buồm qua đi nhưng không ai là người mà người kia mong đợi
Ý chỉ đôi mắt không chứa nổi một ai, cả ngàn cánh buồm qua đi nhưng không ai là người mà người kia mong đợi
Ý chỉ đôi mắt không chứa nổi một ai, cả ngàn cánh buồm qua đi nhưng không ai là người mà người kia mong đợi
Hiền lành ôn nhu như nàng ta, cũng bắt đầu cảm thấy hơi tức giận.
Dù có là một nhân vật anh hùng thế nào đi nữa, thì cái tên gia hỏa kia... sao có thể bỏ lỡ một mỹ nhân như vậy được cơ chứ?
Tâm trạng của Diệp Thanh Vũ đâu chỉ ảnh hưởng đến tâm tình của một mình Vương Nguyệt Nhu đâu?
Trên đỉnh mây, dưới ánh trăng sáng, Diệp đại các chủ anh tuấn tiêu sái đột nhiên mở mắt ra nói: "Tới rồi."
"Vậy còn đợi cái gì?" A Sửu ló đầu ra từ bên trong tầng mây, hung tợn nói: "Đánh hắn!"
Diệp Lăng Tiêu hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Ngươi đi trước đi."
A Sửu không vui nói: "Có lẽ ta đã không đánh được hắn nữa rồi ..."
Diệp Lăng Tiêu đã xắn tay áo lên, nhưng nghĩ một lát, lại thả ống tay xuống, thở dài: "Thôi bỏ đi."
Nếu chỉ cần sớm hơn một khắc đồng hồ, thì ông ta cũng không ngại che mặt dưới trăng, cản đường đánh hắn một trận. Chỉ tiếc là bây giờ Vân Triều Tiết cũng sắp kết thúc rồi...
"Diệp cô nương có ở đây không? Xin phiền chuyển lời một tiếng, Khương mỗ đến đây vì cuộc hẹn trước đó!"
Khi vừa nghe thấy giọng nói to rõ ràng kia, Vương Nguyệt Nhu cũng vừa vặn nhìn thấy đôi mỹ mâu xinh đẹp kia bắt đầu gợn sóng, trong chớp mắt tỏa ra ánh sáng chói lọi!
Lớp trang điểm nhẹ nhàng và bộ y phục được lựa chọn kỹ càng từ sáng sớm, cũng trở nên sống động vào lúc này.
Nàng ta thức thời đứng thời đứng dậy dời bước, đẩy cửa viện tử ra: "Thiếu các chủ nàng..."
"Ta ở đây!" Phía sau có tiếng trả lời.
Vô cùng giòn giã, tựa như âm thanh của dòng suối nhỏ trong vắt.
Cô nương à! Ngươi cũng không biết nên dè dặt hơn chút à, chẳng lẽ không biết nói hắn đợi thêm một chút à!
Đương nhiên nàng ta cũng có thể nhìn thấy người nam tử đứng ngoài cửa —— thanh sam sáng bóng như mới, mái tóc được đặc biệt buộc bằng ngọc quan, ngũ quan vô cùng sạch sẽ đắm chìm trong ánh trăng.
Bạch ngọc đeo bên hông trong suốt như pha lê, đôi ủng dưới chân không hề dính chút bụi trần.
Trạng thái tinh thần toàn thân của người này vô cùng tốt, khí huyết tràn đầy.
Người đứng dưới ánh trăng, rực rỡ mà ôn hòa, tuấn tú lại trầm tĩnh, giống như một cây thanh tùng sinh cơ bừng bừng.
Vương Nguyệt Nhu khẽ nhếch miệng lên rồi lạ khép lại... Đúng là có lý do để không dè dặt!
"Vương đại cô nương." Khương Vọng lễ phép gật đầu một cái, sau đó rời ánh mắt ra sau vai Vương Nguyệt Nhu, thanh âm rõ ràng cao hơn một chút: "Thanh Vũ!"
Lúc đó cửa hơi mở ra, Diệp Thanh Vũ từ bên trong đi ra. vẻ ngoài xinh đẹp của nàng, đâu chỉ hơn ánh trăng kia có ba phần? Chiếc váy dài chấm đất, phấp phới tựa như muốn cưỡi gió.
Ánh mắt của nàng đi qua đầu vai của Vương Nguyệt Nhu, đối diện với ánh mắt của Khương Vọng.
Nhìn thấy một Khương Vọng rực rỡ và gọn gàng như vậy, nhưng nàng chỉ nói: "Muộn như vậy đến đây có mệt không?"
Vương Nguyệt Nhu đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thừa thãi, liền nâng váy cúi xuống, chui qua bên cạnh người Khương Vọng đi ra ngoài, cứ thế biến mất trong màn đêm như một làn khói.
Khương Vọng cố chấp đứng dưới ánh trăng, cười nói: "Sao lại mệt mỏi? Lần xuất chinh đi Mê giới này đã thu hoạch được thắng lợi hoàn toàn! Âm mưu nhảy vọt của Hải tộc đã bị chúng ta đánh bại! Chỉ là Mê giới cách nơi này có hơi xa một chút, cho nên mới hơi tốn thời gian... Cũng may vẫn chưa hoàn toàn bỏ lỡ ngày hôm nay."
Diệp Thanh Vũ lặng lẽ nghe hắn nói xong, ánh mắt lại càng trở nên dịu dàng: "Ngày này hàng năm đều là ngày vui vẻ nhất của ta, năm nay lại càng đặc biệt vui vẻ. Cảm ơn huynh đã vượt qua mọi khó khăn, trở về gặp ta một cách nguyên vẹn. Tiểu Khương, huynh cực khổ rồi."
Ánh sáng trong đôi mỹ mâu kia ấm áp đến như vậy.
Tấm kính trong đôi mắt Khương Vọng vỡ vụn, thứ rơi ra ngoài là sự mệt mỏi tràn đầy đến nỗi không thể che giấu được nữa.
"Không cực khổ." Hắn cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay ra: "Chúc muội sinh thần vui vẻ!"
Diệp Thanh Vũ đưa tay nắm lấy tay hắn, giống như lúc ban đầu khi ở Quan Hà Đài.
Nhưng mới đưa tay ra được nửa đường, nàng lại tiến lên phía trước nửa bước, trực tiếp vòng tay qua eo hắn, cứ thế ôm hắn như thế.