Nhưng sở dĩ thế giới này gợn sóng rộng lớn như vậy, chính là bởi vì mỗi một người đều không giống nhau.
Khương Vọng chính là Khương Vọng.
Hắn không phải là Lâu Lan Công, sẽ không chờ đợi đến khi lông cánh đầy đủ, đủ sức để nuôi quân phản quốc xong sẽ rời đi, thậm chí là sau đó sẽ quay lại lấy đi tất cả những gì hắn sở hữu ở Tề quốc, phá đất làm Minh Vương. Hắn chỉ cởi bỏ áo giáp, tháo quan, tháo ấn, buông bỏ tất cả những gì bản thân đã giành được, một mình từ chức.
Hắn cũng không phải là Khương Mộng Hùng, không thể trở thành Đại Tề Quân Thần, không phải chỉ không thể trên góc độ binh lược, mà còn không có khả năng thành trên những lựa chọn cụ thể. Ngay cả trong giới triều dã, đều có những kỳ vọng vô cùng lớn lao vào hắn như một vị Quân Thần tương lai.
Rất thú vị.
Trọng Huyền Tuân chỉ cảm thấy thế giới này quả thật quá thú vị!
Y luôn là một người có thể nhìn rõ con đường phía trước, cho nên khi nhìn thấy những tình huống ngoài ý muốn, y cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Y chìm đắm vào men say, cũng chìm đắm vào sự điên cuồng.
Lúc này y nóng lòng muốn nhìn thấy biểu tình của thiên tử, nóng lòng muốn nhìn thấy thực lực của Khương Vọng.
Nhưng bước chân của y vẫn tản mạn như thế.
Càng là phong cảnh thú vị, thì càng phải chậm rãi thưởng thức.
Y và Khâu Cát không nói thêm một câu nào nữa, chỉ có tiếng giày ống gõ nhẹ lên gạch đá. Một trước một sau, giống như thần âm.
Con đường có dài, thì cuối cùng cũng phải có điểm kết thúc.
Cung uyển dù có sâu đến mấy, thì cuối cùng Đắc Lộc cung cũng đã ở phía trước, Hàn Lệnh đứng ở bên ngoài cửa cung.
Khâu Cát dừng lại ở trước cửa cung, cúi đầu hành lễ liền muốn rời đi.
"Khâu công công, ngươi cứ hầu ở đây đi." Hàn Lệnh nói: "Lát nữa còn cần ngươi đưa Quán Quân Hầu trở về."
Nghe vậy Khâu Cát dừng bước chân, nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ sự phục tùng.
Mọi quyền lực của nội quan đều đến từ tay của thiên tử.
Khi thiên tử ban thưởng chức quan tước vị, thì đều cần phải có công huân. Nếu muốn thưởng thức một người, thì người này cũng phải có thành tích công danh xứng đáng. Cho dù có ghét bỏ một người đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không thể phạt người đó khi họ vô tội. Đây là điều tất nhiên đối với một hệ thống thể chế triều chính lành mạnh.
Nhưng nội quan thì khác, bên trong cung thành, là chuyện nhà của thiên tử, vì thế có thể thăng chức hoặc giáng chức tùy theo sở thích của thiên tử.
Chỉ cần việc gì cũng thuận theo ý muốn của thiên tử, thì lập tức sẽ có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Mà ở bên trong cung thành của Đại Tề, một người thực sự thông minh sẽ không bao giờ chủ động đến gần thiên tử... bởi vì đó là vị trí của Hàn Lệnh.
Lúc này mặt trời đã mọc.
Hàn Lệnh đứng ở dưới bóng râm do mái hiên của cung điện hắt xuống, cúi đầu báo cáo vào trong cung: "Quán Quân Hầu đã tới ..."
Trọng Huyền Tuân liền nghe thấy thanh âm của thiên tử ——"Cút ra noài."
Ngay sau đó y nhìn thấy Đại Tề Võ An Hầu, à không, thứ dân Khương Vọng 'cút' ra ngoài.
Quả thực có thể nói hắn là một thứ dân, bởi vì sau trận chiến này, bất kể thắng hay bại, người này cũng sẽ không còn là quốc hầu nữa.
Trạng thái của hắn ngược lại lại khá tốt, trên mặt không có biểu tình gì.
Bước ra khỏi cổng cung điện cao lớn, hắn cố chấp mà kiên định, bước ra từ trong bóng râm, đi tới dưới ánh nắng mặt trời, bước chân vẫn có mấy phần tiêu sái.
Sự tôn nghiêm của một bá chủ quốc, sự cao quý của một vương hầu, danh vọng, quyền lực và tầm ảnh hưởng, đều là những thứ cực kỳ quan trọng đối với một nam tử nhước quán đương đại, cần cửu tử nhất sinh mới giành được nhiều thứ như vậy, nói buông xuống là buông xuống... đúng là tiêu sái!
Đưa ra một lựa chọn có thể nói là đối với bản thân là trăm hại không lợi, dùng tu vi Thần Lâm, dùng trạng thái vây cánh không đầy đủ, để nghênh đóng mưa gió trước đây chưa từng có vì ẩn mình trong cái bóng của Đại Tề. Trước đây hắn đã vì Đại Tề mà đối đầu với Bình Đẳng quốc, vì vị trí quán quân Hoàng Hà mà đối đầu với Kính Thế Đài, với tàn dư của Dương quốc, tàn dư của Hạ quốc, phạm vào những điều cấm kỵ của Yêu tộc, chuốc lấy sự hận thù của Hải tộc... tất cả những điều này, nhưng hắn lại không nghĩ tới thứ gì. Một bước bước ra khỏi cửa cung điện này, thậm chí sau đó mỗi một bước đi, đều phải đối mặt trực diện với nguy cơ sinh tử, nhưng hắn vẫn có thể cố chấp và kiên định như vậy... thật đúng là tiêu sái!
Sau đó Trọng Huyền Tuân hiểu rằng quảng trường phía trước Đắc Lộc cung chính là đạo đài nơi họ quyết đấu. Mà hình như Đại Tề thiên tử cũng không có ý định ra mặt.
Quả thực lấy tu vi của thiên tử, thì ngồi trong hay ngoài cung cũng không ảnh hưởng tới việc ông ta quan sát trận chiến này. Nhưng như thế thì y lại không thể nắm bắt được biểu tình của thiên tử rồi... đúng là đáng tiếc.
Khương Thanh Dương tựa như một người được khắc từ khúc gỗ, chậm rãi đi về phía đối diện, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào.
"Quán Quân Hầu..." Hàn Lệnh cung kính gọi, bước lại gần và nhỏ giọng giải thích những quy tắc của trận quyết đấu này cho Trọng Huyền Tuân nghe.
Theo từng lời giải thích của Hàn Lệnh, men say trong mắt y cũng dần dần biến mất. Một đôi mắt đen nhánh sáng bóng tựa như đã được nước gột rửa qua, trở thành một quân cờ màu đen không dễ dàng bị bỏ qua trong bàn cờ khảm tại nhân thế này.
Quân cờ rơi xuống bàn cờ trảm đại long.
"Thần có tấu!" Trọng Huyền Tuân lẳng lặng lắng nghe Hàn Lệnh giải thích quy tắc xong, mới trực tiếp phất ống tay áo một cái, chắp tay cúi đầu về phía cung thất.
"Nói." Thanh âm của Tề thiên tử trầm thấp, uy nghiêm mà trấn áp, tựa như sơn vũ sắp ập tới, báo hiệu một trận giận giữ lôi đình.
Tất cả cung nữ và thái giám ở Đắc Lộc cung đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mà Trọng Huyền Tuân vẫn tự mình bẩm nói: "Thần... thỉnh trảm Khương Thanh Dương!"
Bước chân của Khâu Cát run lên, Hàn Lệnh sửng sốt.
Những thiên kiêu thế hệ này của Tề quốc, quả đúng là người nào cũng khiến người khác không thể dự đoán được!