Khương Vọng im lặng như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Giọng nói của thiên tử từ trong Đắc Lộc cung vọng ra chỉ nói: "Lý do."
"Không cần phải bắt đầu một đấu bắt buộc phải thua." Trọng Huyền Tuân dang hai tay ra, tay áo to lớn tung bay, giờ phút này tất cả những sự tản mạn, sự tùy tính của y, đều được quét sạch một cái, phân tán hoàn toàn theo cơn say. Thay vào đó là ánh hào quang đỉnh cao của quan chức, là sức mạnh áp đảo Lâm Tri, là sự tự tin không có gì có thể sánh kịp: "Từ khi thần Thần Lâm đến nay đã hai năm! Trên đời này không có một ai cùng cảnh có thể tự trói buộc tay chân mà có thể đánh với thần được."
"To gan!" Hành Lệnh vội vàng đứng ra trách mắng: "Chẳng lẽ ý của Quán Quân Hầu là trận quyết đấu này đang làm lãng phí thời gian của ngươi hay sao?"
Trọng Huyền thị là thế gia ngàn năm, là cao cấp danh môn. Hôm nay lại có nhất môn tam hầu, đúng là hiển hách toàn Lâm Tri... Nhưng tất cả những thứ này đều không phải là sự tự tin của Trọng Huyền Tuân.
Sự tự tin của y đến từ chính bản thân y.
Lúc này y liếc nhìn Hàn Lệnh một cái, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta là Đại Tề quốc hầu, một lòng cần mẫn tu hành, tay không rời thích quyển. Thời gian quý giá như vậy, làm sao có thể lãng phí được? Nếu như chỉ muốn một kết quả nhất định, thì tốt hơn hết là trực tiếp giết chết hắn! Tại sao lại cần bản hầu tốn một phen công phu đây?"
Khi nghe thấy bốn từ 'cần mẫn tu hành', Khâu Cát, người vừa mới lôi y ra khỏi quán rượu, không khỏi hạ mắt xuống.
Khi nghe thấy mẫy chữ 'tay không rời thích quyển', mí mắt của Hàn Lệnh cũng nhảy lên mấy cái.
Nhưng thanh âm của thiên tử chỉ nói: "Ý của Quán Quân Hầu là như thế nào?"
"Cho phép hắn giết thần!" Trọng Huyền Tuân nói thẳng: "Cuộc chiến phạt Hạ cũng đã trôi qua gần hai năm rồi, thần và Khương Vọng cũng chưa từng nhìn thấy sinh tử, nếu muốn thần rút đao, chỉ so tài thôi thì khó mà làm đã cơn khát được, chỉ là chiến đấu đến chết mới có thể ẩm cam."
Y nhìn về phía Khương Vọng: "Thần cũng muốn nhìn xem, thứ gì đã khiến Khương Thanh Dương có thể coi trời bằng vung, thứ gì đã khiến hắn cảm giác là chỉ mình bản thân hắn, đã có thể hậu sinh khả úy?"
Khương Vọng mở miệng muốn giải thích một chút, trận quyết đấu này hoàn toàn là do thiên tử an bài, hắn căn bản không có quyền tự chủ. Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn im lặng không nói một lời nào.
Mà sau khi im lặng một lát, thiên tử chỉ nói: "Chuẩn!"
"Thu dọn chỗ!" Hàn Lệnh lập tức phân phó: "Tất cả mọi người lập tức rời cung!"
Thái giám và cung nữ cúi đầu nối tiếp nhau đi ra ngoài, cửa Đắc Lộc cung chậm rãi đóng lại, Khâu Cát cũng đứng canh giữ ở ngoài cửa.
Cả tòa Đắc Lộc cung, ngoại trừ hai người sắp quyết đấu sinh tử, thì chỉ còn lại Hàn Lệnh và thiên tử. Thiên tử ở bên trong cung thất, Hàn Lệnh ở bên ngoài.
Trận quyết đấu này không có quá nhiều người xem, nhưng lại có vô số lỗ tai chen chúc nhau ở bên ngoài cửa cung, lắng nghe kết quả.
"Khi ta bước lên bậc cấp, trận đấu sẽ bắt đầu!" Hàn Lệnh vừa nói, vừa lui lại phía sau một bước, trực tiếp đứng ở bên cạnh hàng cột của Đắc Lộc cung.
Ngay khi bước chân này của gã hạ xuống, tiếng kiếm minh đã vang lên trong thiên địa!
Không ai trên thế gian này có thể cảm nhận sâu sắc về sự cường đại của Trọng Huyền Tuân hơn Khương Vọng, sau khi hắn thử kiếm thiên hạ, lập thành Tứ Lâu và đắc ngộ chân ngã, trước mặt đội hình vạn quân, hắn lại bị Nhật Luân đập thẳng xuống đất, bỏ lỡ vị trí tiên phong trong trận chiến phạt Hạ.
Khi đó, hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng quả thực không thể tìm thấy bất kỳ cơ hội nào. Nếu Trọng Huyền Tuân đã chiếm được thế trước, thì sẽ tuyệt không buông tay, liên tục đè ép, cho đến khi chết mới thôi.
Hắn một đường đi đến ngày nay, đã chém giết vô số trận, không thiếu những trận đánh lấy yếu thắng mạnh, không thiếu những trận đấu chiến thắng trong tuyệt cảnh, không thiếu những trận đấu tìm được đường sống trong cái chết. Nhưng chỉ có hai người, khi đối đầu tỷ thí trực diện, đã khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc rằng, cho dù thực lực của họ tương đương, nhưng trận chiến cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Tài năng chiến đấu của hai người này đều là đỉnh cấp đương thế. Tâm tính ý chí, đều hoàn toàn không có sơ hở
Một người ở Sở quốc, tên là Đấu Chiêu.
Còn một người, thì đang ở ngay trước mặt.
Trận chiến hôm nay đối với hắn là trận chiến sinh tử.
Đúng là hắn đã moi tim moi gan ra để đổi lấy một cơ hội có thể toàn thân lui ra từ Tề thiên tử. Nhưng nếu hắn không nắm bắt được cơ hội này, không may mắn chết ở nơi này, thì cũng chỉ là chết ở đây mà thôi.
Dù là vì lòng kiêu ngạo hay sự thương cảm, thì Trọng Huyền Tuân cũng đã giúp hắn cởi trói, đưa cho hắn một cơ hội quyết đấu thực sự công bằng. Nhưng Trọng Huyền Tuân dù thế nào đi nữa cũng sẽ không chết, ngay cả thiên tử cũng sẽ đích thân chiếu cố y.
Như thiên tử đã nói, y là quốc hầu của Đại Tề, mà Khương Vọng ngươi thì đã không nguyện trở thành quốc hầu nữa rồi.
Đối với Khương Vọng mà nói, điều này chỉ đại diện cho một chuyện —— hắn đã có thể không cố kỵ bất kỳ điều gì mà tự giải thoát chính mình, có thể triển khai toàn bộ sát lực chân chính của mình.
Hắn chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Chân chính sử dụng thanh kiếm của chính mình, đi theo đạo của chính mình!
Khi đôi giày ống của Hàn Lệnh nện bước lên bậc thềm, thì cũng là lúc hắn rút kiếm ra.
Thanh y cắt mây xanh mà đi, kiếm minh mạnh mẽ xuyên suốt toàn bộ vương cung của Tề quốc!
Tiếng kiếm minh này vừa vang lên ——
Ầm ầm, ầm ầm!
Bầu trời đột nhiên phủ đầy lôi vân, những cột sấm sét đáng sợ đánh xuống bao phủ toàn bộ quảng trường, trong chốc lát biến thành một khu rừng!
Lôi quang như mãng xà đánh xuống mặt đất, quét sạch mọi không gian mà Trọng Huyền Tuân di chuyển.
Nhưng y chỉ tiến lên một bước, tiền thẳng vào Thái Dương Thần Cung.