Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3813

Chương 3813 Chương 3813 Trọng Huyền Tuân ở trên không trung, đột nhiên bật cười. Tóc đen áo trắng rũ xuống, bàn tay y xòe ra, xua tan Nhật Nguyệt Tỉnh Luân. Xoay người đáp xuống, thong dong đi ra ngoài. Cửa cung tự động mở ra cho y. Những ánh mắt dày đặc hoặc ẩn hoặc hiện đang chờ chực ngoài cung đều đổ đồn lên người y. Ngay cả hơi thở của y cũng sẽ bị nghe kỹ hết lần này đến lần khác. Y đã sớm quen với việc là tâm điểm của sự chú ý, cũng không thèm quan tâm suy nghĩ của người khác. Dưới cung điện nguy nga tráng lệ, y rảo bước tùy hứng, tiếng cười ngông cuồng... "Lần này đi núi cao đường xa, Khương Thanh Dương, giang hồ gặp lại!"

Y cứ thong dong bước đi như vậy, giống như lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy y.

Khâu Cát chờ ngoài cửa cung, liếc Khương Vọng đang đứng trước điện một cái, không cho hắn bất cứ ánh mắt nào, bước nhỏ đi theo Trọng Huyền Tuân.

Hiện tại chỉ có Khương Vọng đứng trước Đắc Lộc Cung sàn nứt gạch vỡ, hắn và thiên tử Đại Tề trong cung chỉ cách nhau một cánh cửa. Nhưng Hàn Lệnh canh giữ trước cửa lại không mời hẳn đi vào.

Câu giang hồ gặp lại của Trọng Huyền Tuân, hắn coi là một lời chúc phúc.

Bởi vì chuyến đi này sinh tử khó hiệu, phúc họa còn chưa rõ.

Hắn giành được chiến thắng trong trận đấu thứ hai với Trọng Huyền Tuân, nhưng trong lòng cũng không có cảm giác vui vẻ.

Hắn tự tay chém đứt con đường rời khỏi Tề quốc, nhưng con đường phía trước vẫn mông lung mờ mịt.

Nhưng đây là lựa chọn của hẳn.

Điểm xuất phát của hắn là một vùng đổ nát, qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi cổ gắng cũng là để trở lại nơi đổ nát kia. Thịnh cảnh huy hoàng đến nhường nào cũng không thể khiến hắn an giấc, đúng sai đôi khi chỉ có thể phó mặc cho thời gian kiếm chứng, hoặc là, đúng sai đã không còn quan trọng nữa.

Đã từng rời khỏi Trang thổ, vạn lý độc hành, bây giờ cũng phải cô độc trở về. Hắn quay mặt về phía cung thất, quy củ hành lễ một cái: "Thần xin từ biệt thiên tử!"

"Để bộ Sử Đao Tạc Hải mà Trẫm tặng ngươi lại, ngươi không cần phải đọc nữa." Giọng nói của thiên tử từ trong cung truyền tới: "Đọc hết 4000 năm lịch sử, làu làu nghìn vạn châm ngôn, vậy mà vẫn không biết giữ mình. Có thể thấy câu đọc sách khai sáng tâm trí cũng không đúng lắm."

Khương Vọng nói: "Thân không mang theo bộ sách này bên người, nếu Bệ hạ nhất định lấy lại, thần sẽ cho người mua một bộ trả lại ngài."

Hàn Lệnh nhìn chằm chằm Khương Vọng, như thể một câu không hợp sẽ lập tức xông lên lục soát hộp trữ vật của hắn.

Nhưng Thiên tử chỉ nói: "Đừng xưng thần nữa."

Âm thanh uy nghiêm đó vang lên rất cao: "Võ An Hầu Khương Vọng, tội đại bất kính! Nay tước bỏ mọi chức tước, thu lại đất phong, biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi nước Tề! Hàn Lệnh, ngươi chịu trách nhiệm giám sát việc này."

Khương Vọng còn chưa kịp phản ứng thì đã cùng Hàn Lệnh xuất hiện ngoài Đắc Lộc Cung, trước mặt là cửa cung sâu hun hút.

Hắn thi lễ với cửa cung một lần nữa: "Chỉ nguyện Bệ hạ bảo trọng thánh thể, thiên thu cường thịnh!"

Sau đó đứng lên, thân thể rã rời chồng chất vết thương đi ra ngoài cung.

Hàn Lệnh chịu trách nhiệm trục xuất thứ dân Khương Vọng đuổi sát theo sau, vươn tay bổ sung khí huyết và sửa lại Như Ý Tiên Y cho hắn.

Thân là nội quan đứng đầu cung thành Đại Tê, gã không có cảm xúc yêu ghét gì với Khương Vọng. Yêu ghét của gã đều nương theo thiên tử. Hiện tại theo Khượng Vọng ra ngoài cung, mọi ánh mắt trong tối ngoài sáng đều bị gã che chắn.

Hai người đều không nói lời nào, cho đến khi ra khỏi cung thành...

Ngoài cung thành là đoàn người tấp nập! Quảng trước trước nay vẫn luôn trống trải, không cho phép mở hàng bày quán, không được tụ tập bán buôn, khi nào lại trở nên đông người như vậy?

Nhiều người như vậy tập trung lại môt chỗ, lại yên lặng trật tự, cho thấy kỷ luật rất tốt. Rõ ràng tuyệt đại đa số trong đó đều là quân nhân.

Trong đám người có rất nhiều gương mặt quen thuộc, khiến Khương Vọng vô thức dừng chân.

Hắn dừng chân ngoài Xương Lư Môn, điều chỉnh lại cảm xúc rồi cười nhẹ một tiếng: "Các vị định ăn sáng ở đây à?" Hiện tại là giờ Thìn, là giờ ăn sáng, rất nhiều người đều rời giường dùng bữa vào giờ này.

Cựu Võ An Hầu xem như chào hỏi một tiếng với cấp dưới cũ của mình.

Nhưng đoàn người trước mặt chỉ im lặng không nói.

Như có thể dùng sự im lặng này để níu hắn ở lại.

Khương Vọng chỉ dừng chân giây lát, lại đi về phía trước. Hàn Lệnh cũng im lặng theo sau.

Đoàn người lặng lẽ nhường ra một con đường.

Khương Vọng chậm rãi bước đi giữa đám người, từ lâu hắn đã biết sức nặng của ánh mắt, cũng đã gánh chịu sức nặng của ánh mắt.

Sự kiên quyết của hắn, lan truyền trong sự tĩnh lặng này.

Bỗng có một gã đàn ông quỳ một chân trên đất, chặn trước người hắn, ngẩng đầu nhìn, nét mặt bi thương: "Hầu gial Ngài còn nhớ ta không? Ở hành lang Dân Tây của Hạ quốc, ngài đã cứu ta! Ngài... Sao lại muốn rời đi?"

Khương Vọng nhìn gã, thật ra hăn cũng không có mấy ấn tượng về việc cứu giúp này, nhưng gương mặt này quả thực là quen biết, từng theo hắn tác chiến ở nước Hạ.

Cái lần ở hành lang Dân Tây, đại tướng Diêm Pha của Dặc quốc và quần hùng Hạ quốc chiến đấu sinh tử, liên lụy rất nhiều sĩ tốt nước Tề.

Hắn ở bên cạnh chờ thời cơ gia nhập chiến đấu, trợ giúp Diêm Pha, vừa tranh thủ cứu người, còn vì vậy mà để Dịch Thắng Phong đang ẩn nấp ở bên cạnh thấy được cơ hội, bị Bạc Hạnh Lang đánh lén.

Gã này, có lẽ là một trong số các sĩ tốt lúc đó.

Thân là tướng lĩnh, ánh mắt chỉ chăm chăm vào sinh tử của một binh một tốt, không lấy việc bảo vệ chính mình và phát huy tác dụng lớn hơn làm trọng được gọi là ngu xuẩn. Nhưng cũng trở thành lý do để mọi người tưởng nhớ hắn.

Khương Vọng vươn tay đỡ gã đàn ông kia lên, vỗ vai gã rồi định rời đi, nhưng đám người bỗng đồng loạt quỳ xuống.

Nhao nhao lên tiếng.

Người này cũng hắn đánh hạ tòa thành nào, người kia theo hắn chém tướng nào, ai cùng hắn giương cao cột cờ, ai cùng hắn chia rượu... Cuối cùng đều hỏi hắn vì sao lại đi.
Bình Luận (0)
Comment