Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3814

Chương 3814 Chương 3814 Khương Vọng đành phải giơ bàn tay lên, làm động tác áp xuống, những binh lĩnh nhiệt huyết dâng trào này mới chịu yên lặng. "Việc này triều định tự có thông bào, cho nên ta sẽ không nói gì, tình hình cụ thể lấy thông báo của triều đình làm chuẩn." Ánh mắt của hắn đảo qua bốn phía, chân thành nói: "Nhưng các vị đồng đội, ta sẽ không bao giờ quên thời gian cùng kề vai chiến đấu với các ngươi. Hôm nay ly biệt cũng không phải là vĩnh biệt, về sau giang hồ gặp lại, ta sẽ kính rượu các vị!" "Hãy để ta kính ngươi một chén trước!" Lý Long Xuyên trán đeo đai ngọc bước ra từ trong đám người, trên tay cầm một bầu rượu, ly rượu kẹp giữa ngón tay. Hắn ta vừa đi ra ngoài vừa đá người: "Đứng lên hết đi, tâm ý người ta đã quyết, các ngươi nói lời tạm biệt là xem như có lòng rồi."

Các binh lĩnh nhao nhao đứng dậy. Tướng lĩnh trẻ tuổi oai hùng này không hề che giấu bất mãn, tư thế đi đường đã đầy oán khí.

"Ta vốn không muốn tới, nhưng tỷ tỷ cứ nhất quyết đòi ta phải thay tỷ ấy đưa tiễn ngươi, đưa ngươi một chén..." Hắn ta nói, tùy ý rót một chén rượu, đưa cho Khương Vọng với vẻ cao ngạo, nói một tiếng: "Chol"

Khương Vọng có thể hiểu được cảm xúc của bằng hữu, chỉ cười nhẹ: "Nay uống rượu bố thí vậy!"

Nhận lấy chén rượu, một hơi cạn sạch. Hắn dốc miệng chén xuống, cười nói: "Thay ta chào Phượng Nghiêu tỷ tỷ một tiếng, hy vọng về sau có cơ hội tạ tội trực tiếp."

Lý Long Xuyên lại có chút ngượng ngùng, nhăn nhó uống một chén đáp lại.

Rượu vào trong bụng, nhấn chìm một chút ngượng ngùng, dâng lên một chút lo lắng.

Hắn ta nghiêm túc nói: "Hy vọng chúng †a đừng gặp lại trên chiến trường."

Thiên hạ bây giờ, các nước tranh chấp thường xuyên, quân chọn thần, thần cũng chọn quân, nhân tài nay đây mai đó vốn là chuyện thường. Quốc tướng Giang Như Mặc của Đại Tê bây giờ cũng là do ông nội hắn ta đưa dẫn về từ Thân quốc từ lúc còn nhỏ.

Nhưng mỗi người mỗi khác, ví dụ kiểu anh tài kiệt xuất, chiến công chói lọi như Khương Vọng, thiên tử càng coi trọng thì sẽ càng không để yên cho hắn làm thanh kiếm trong tay nước khác. Khương Vọng đã hứa sẽ không làm việc cho quốc gia khác, sở dĩ lời hứa này được tin tưởng không chỉ vì nhân phẩm của hắn mà còn bởi hành động thực tế trở về Tê quốc nói lời từ biệt của hắn. Đạo lý vô cùng đơn giản. Nếu hẳn muốn đến bất kỳ một nước bá chủ nào trong thiên hạ thì cứ đi thẳng là được, áp lực từ Tê quốc sẽ do những quốc gia kia gánh chịu. Hắn không cần phải về Tề quốc một chuyến, dùng sinh tử của mình để khảo nghiệm tâm trạng của Tề thiên tử.

Không mấy ai biết Khương Vọng định làm gì tiếp theo, trong suy nghĩ của Khương Vọng, ngoại trừ Trọng Huyền Thắng thì hẳn là chỉ có đương kim thiên tử mới biết được chuyện này.

Bởi vì hắn gần như chưa từng nhắc tới Trang Cao Tiện trước mặt người khác, trong hành trình đăng đãng mà chật vật này, hắn vẫn luôn giữ im lặng, nuốt máu vào trong.

Cho nên sức nặng trong câu "hy vọng về sau có cơ hội" này ra sao, Lý Long Xuyên cũng không biết.

Nhưng hắn hiểu được sức nặng trong câu "đừng gặp nhau trên chiến trường" của Lý Long Xuyên. Hắn từ bỏ hết thảy danh lộc tài Tê quốc, ra chiều vô tình chỉ một lòng cầu đạo, Lý Long Xuyên vẫn xem hắn là bạn tốt.

Cho nên hẳn trịnh trọng nói: "Tuyệt đối không."

Người bước ra khỏi đám đông sau Lý Long Chuyên chính là Yến Phủ - Yến hiền huynh - người được hoan nghênh nhất trong giới quý tộc tại Lâm Truy.

"Ta không uống rượu với ngươi, lát nữa còn có việc." Giọng điệu của y chỉ như dặn dò tùy ý, như thể Khương Vọng chỉ đi xa một chuyện, tiện tay đập một chồng giấy tờ nhà cửa vào tay Khương Vọng: "Ở đây có vài tòa nhà, mấy quốc gia chủ yếu ở ngũ vực đều có, ngươi xem chỗ nào thuận tiện thì cứ ở chỗ đó. Đỡ phải tự đi mua."

Điều này khiến kẻ luôn chướng mắt với hào quang tài phú như Lý Long Xuyên liên tục lui về sau, dùng động tác lấy tay che mũi để bày tỏ sự chê bai của danh môn đệ tử đối với những thứ dung tục. Khương Vọng đẩy đống giấy tờ trở về, nghiêm túc nói: "Ta xin nhận ý tốt của Yến hiền huynh, nhưng ta chỉ một lòng cầu đạo, về sau hẳn là sẽ ở trong rừng sâu núi thẳm, hoang vu hẻo lánh, không cần nhiều nhà cửa như vậy."

Yến Phủ nhìn hắn một cái như có điều suy nghĩ, lại đập một cái hộp trữ vật lên tay Khương Vọng: "Ngươi giữ hộp phù triện này để phòng thân. Thường ở trong rừng sâu núi thẳm, rắn, côn trùng, chuột, kiến gì đó cũng rất phiền phức."

Khương Vọng sợ y lại nhìn ra gì đó, bèn sảng khoái nhận lấy: "Vậy từ chối thì bất kính, khi nào ta sẽ tặng ngươi một ít đặc sản vùng rừng sâu núi thẳm."

Lúc này một thằng nhóc gây gò đen nhẻm chui ra từ trong đám đông, vồ tới ôm lấy đùi Khương Vọng, còn chưa mở miệng đã nước mắt giàn dụa.

Sau đó cao giọng hô lên cực kỳ bi thảm: "Sư phụ!"

Khương Vọng bất đắc dĩ nhìn cậu ta. Thằng bé giương đôi mắt đẫm lệ lên: "Sư phụ, con đi theo người. Con cầm kiếm cho người!"

"Ranh con! Ta dạy ngươi như vậy sao?” Bác Vọng Hầu tức giận bước tới: "Ta dạy ngươi nói cái gì? Đã bảo ngươi nói hắn đừng đi rồi mài" Chử Yêu ôm chặt đùi sư phụ, khóc rất thương tâm nhưng lại biểu đạt rõ ràng: "Sư phụ ta là thiên hạ đệ nhất, nhưng người không vui, nếu người đi mà vui vẻ thì ta đi theo người."

Khương Vọng biết ngay, có thể tập trung nhiều cấp dưới cũ như vậy tới đây, ngoại trừ Trọng Huyền Béo ra thì không ai khác làm được. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ. Nếu nói người bạn thân này muốn dùng cảm tình để giữ hắn lại thì phần nhiều là muốn hắn từ biệt tử tế trước khi rời khỏi Tề quốc, đi mà trong lòng không phải áy náy.

Hắn xoa đầu Chủ Yêu, nhẹ giọng nói: "Hiện tại sư phụ không thể đưa con đi cùng. Con là đệ tử của Khương Vọng ta, con hiểu được đạo lý, cho nên ta nói đạo lý với con. Đầu tiên, mẫu thân con ở Lâm Truy, con phải ở lại chăm sóc. Thứ hai, bây giờ tuổi con vẫn còn nhỏ, thân thể chưa trưởng thành, chưa đến thời điểm có thể gác lại việc tu hành, điều con cần làm bây giờ là phải học cho giỏi, chứ không phải đi vạn dặm đường. Thứ ba, sau này con phải học kiếm thuật, ta để hết ở chỗ Trọng Huyền bá bá của con, chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ kiểm tra... Con có thể thông qua bài kiểm tra của ta không?"
Bình Luận (0)
Comment