Chương 3815
Chương 3815 Chử Yêu mặc dù thông minh, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, chỉ cảm thấy sư phụ nói rất có lý, mà Chử Yêu lại là người nghe hiểu đạo lý. Chờ nghe được vấn đề cuối cùng, thằng bé cũng vô thức gật đầu: "Có thểt" "Đồ đệ ngoan." Khương Vọng tán dương: "Làm cho ta mát mặt!" Chử Yêu lau nước mắt, lập tức trở nên kiêu ngạo. Trọng Huyền Thắng lườm một cái. Hắn ta chạy ra theo Chủ Yêu, còn Dịch Thập Tứ lại cùng Dịch Hoài Dân đứng trong đám đông. Hai huynh muội quả thực như hai thái cực. Thập Tứ chỉ đứng nhìn hết thảy, im lặng không nói lời nào, Dịch Hoài Dân thì hô lên: "Khương huynh! Còn nhớ ước định của chúng ta không? Mời gặp không bằng tình cờ gặp, chi bằng hôm nay..." Khương Vọng đành phải chắp tay bồi tội: "Lần sau nhất định."
Dịch Hoài Dân còn muốn ồn ào thì chợt thấy Hoa Anh Cung Chủ - Khương Vô Ưu đang nhanh chân đi tới, lập tức ngậm miệng rụt cổ lui về.
Hôm nay bên cạnh Khương Vô Ưu không có tùy tùng đi theo, chỉ mặc một bộ võ phục đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, hẳn là vừa luyện công buổi sáng xong đã từ Hoa Anh Cung chạy tới đây. Trên trán lấm tấm mồ hôi, có lẽ cường độ luyện công vô cùng cao. Với thực lực của nàng, không dễ gì mà đổ mồ hôi.
Vẫn là phong cách nhanh gọn nhất quán, nàng chỉ hỏi: "Khương Thanh Dương, ngươi không có chút quyến luyến nào với Tề quốc sao?"
Đây không chỉ là thắc mắc của một mình nàng.
Cũng là câu hỏi mà rất nhiều bằng hữu muốn hỏi nhưng không thể thốt nên lời...
Bằng hữu của ngươi nói hắn muốn từ bỏ hết thảy, dùng dũng khí lớn lao đi tìm con đường của mình, là một người bạn, sao có thể nhân danh tình bạn mà cản trở đường đi của hắn?
Cho nên Lý Long Xuyên chỉ tức giận bất bình một chút, cho nên Dịch Hoài Dân chỉ nhắc về "ước định".
Khương Vọng nhìn Khương Vô Ưu, nắng sớm đổ lên làn da màu bánh mật của nằng, khiến nàng ngoài vẻ vôn quý còn tỏa ra sức sống bừng bừng, khác hẳn với những hoàng tử công chúa khác. Ánh mắt nàng khí khái hào hùng, lúc này lại cực kỳ sắc bén. Điện hạ, ta quyến luyến hết thảy mọi thứ ở Tề quốc, đây cũng chính là nguyên nhân ta phải từ giã. Khương Vọng khẽ nói trong lòng.
Nhưng hẳn chỉ có thể đáp rằng: "Điện hạ, con đường của ta không ở đây."
Khương Vô Ưu lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng bình tĩnh nhìn lại.
Cuối cùng Khương Vô Ưu nói: "Ngươi nhớ ngươi từng đồng ý với một yêu cầu của Cô không?"
Khương Vọng cười chua xót: "Đương nhiên."
Hắn vĩnh viễn nhớ rằng hắn còn nợ Khương Vô Ưu một lời hứa, hắn sẽ dốc hết sức mình giúp Khương Vô Ưu một lần để đền đáp sự trợ giúp của Khương Vô Ưu khi đã nghĩ cách cứu viện Trúc Bích Quỳnh. Nếu Khương Vô Ưu bảo hẳn ở lại, hắn nhất định sẽ ở lại.
Dù lòng hắn đã vô cùng đói khác, vô cùng cần nuốt quả đắng thù hận, thậm chí khi ở Yêu giới hắn đã không thể kiềm chế được nữa.
"Hãy tha thứ cho Kỳ soái." Khương Vô Ưu nói: 'Mặc dù bà ta không cần nhưng đây là yêu cầu duy nhất của Cô."
Khương Vọng im lặng.
Khương Vô Ưu nhìn vào mắt hắn: "Ngươi nói đúng, đây không phải một cuộc giao dịch"
Sau đó nàng xoay người, đạp lên nắng sớm rời đi.
Nàng biết Khương Vọng có ý cắt đứt, nên chủ động tới gỡ bỏ nhân quả.
Chuyến này núi cao đường xa.
Không phải bận lòng. "Đất phong của ta triều đình sẽ thu hồi. Sau này, Lão Sơn Thiết Ky thuộc về huynh, Tiết Nhữ Thạch đã dẫn đội ngũ đến Minh Không Hàn Sơn rồi. Huynh thông minh hơn ta, giỏi đánh trận hơn ta, bọn họ đi theo huynh sẽ có tiền đồ."
"Cho Độc Cô Tiểu vào Đức Thịnh Thương Hội, việc này ta đã nói với nàng ta rồi. Phần của ta thì chuyển ba phần cho nàng ta, còn lại thì thuộc về huynh. Nàng †a rất đáng tin, cũng rất cố gắng, huynh có thể dạy bảo thêm cho nàng ta."
"Hai tòa Hầu phủ của ta ở Lâm Truy cùng Lão Sơn đều sẽ bị thu hồi. Nhưng tòa nhà thiên tử thưởng cho ta lúc trước thì vẫn được giữ lại, có thể tính là gia sản có thể đổi bán thành tiền. Cứ để lại cho mẹ con Chử Yêu đi. Tạ Bình vẫn có thể làm quản gia, nô bộc đều giữ lại, ta đã trả tiền công đầy đủ rồi. Có chuyện gì thì nhờ huynh chiếu cố. Chờ khi Chử Yêu cập quan, chỉ tiêu trong nhà sẽ do nó tự chịu trách nhiệm."
"Liêm Tước tính tình nóng nảy, lại cứng đầu, có chuyện gì huỳnh nhớ gõ một hai. Tay nghề của Liêm gia còn đó, tỉnh táo lại rồi thì không gì không thể giải quyết." "Trước khi Tam Phần Hương Khí Lâu chen chân được vào hàng ngũ tứ đại danh quán, nếu có việc liên quan đến quan trường nhờ huynh giúp một chút, đây là chuyện ta đã hứa. Có Hoa Anh cung chủ cùng Liễu cô nương ở đó, vấn đề cũng sẽ không lớn đâu."
"3. 200 người theo ta chiến tử tại Mê Giới, huynh hãy bán hết những gia sản ta có, lấy tiền trợ cấp cho người nhà của họ. Triều đình đưa là chuyện của triều đình, †a đưa là phần của ta."
"Phương Nguyên Du cơ khổ từ nhỏ, không có người thân. Ta đã mang giáp cũ của hắn táng nhập vào Nam Sơn tướng quân mộ. Trịnh Thương Minh nói mộ phần kia là để lại cho ta nếu ta chiến tử, phong thủy rất tốt... Nếu có kiếp sau, hy vọng hắn có thể đầu thai vào gia đình tốt."
"Về Thái Hư Vọng Lâu ở thành Thiên Phủ, thì đưa phần của ta cho Lữ Tông Kiêu đi. Mặc dù ta đã từ chối ngọc bài Thái Hư sứ giả nhưng lâu là do chúng ta dựng lên, làm ăn kinh doanh thế nào thì tùy huynh."
"Nhóm ca múa trong phủ kia của ta là do Vân Vân công chúa của Mục quốc tặng, cũng không nên đưa đến đưa đi nữa, các nàng nguyện ý thì giúp các nàng tìm nghề nghiệp, không nguyện ý thì cứ nuôi, cũng ăn không bao nhiêu... Có lẽ có thể mở ca múa phường cũng được? Về việc làm ăn huynh lành nghề nhất mà..."
Tấm hoành phi Võ An Hầu phủ đã gỡ xuống, cung vệ môn đang ra vào dán giấy niêm phong.
Cảnh tượng xét nhà vô cùng an bình, chẳng khác nào đang dọn nhà cả. Khương Vọng đứng ở giữa sân, chậm rãi nghĩ, không biết mình có bỏ sót điều gì không, vừa suy nghĩ vừa nói chuyện. Trọng Huyền Thắng tựa ở trên ghế nằm ngáp: "Còn gì nữa không? Huyên thuyên mãi! Hàn tổng quản cũng đã chờ huynh lâu rồi đấy!"