Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3816

Chương 3816 Chương 3816 Hàn Lệnh đang im lặng chắp tay đứng ở một góc trong viện, bình thản thưởng thức tòa dinh thự có phong cách khá hỗn loạn này, thử nắm bắt chút ít tính cách của người họ Khương nào đó, hiểu rõ hơn người mới hôm qua còn là tân quý Lâm Truy, hôm nay đã là khách nơi chân trời. "Làm phiền đứng dậy." Một cung vệ đi đến bên cạnh Trọng Huyền Thắng, lễ phép nói. Trọng Huyền Thắng trợn tròn mắt nhỏ: "Ghế nằm này là của ta, do ta mual" "Xin thứ lỗi, Hầu gia." Cung vệ nghiêm túc nói: "Mọi đồ vật trong phủ Võ An Hầu đều phải niêm phong." Trọng Huyền Thắng trừng một lúc, vẫn phải tức giận nhích người lên, cung vệ lập tức dán giấy niêm phong lên. Hắn ta hung tợn trừng Khương Vọng. Khương Vọng đã quay đầu qua, nói với nam tử tuấn tú đứng ở nghi môn (1): "Bạch huynh, huynh đã suy nghĩ kỹ chưa? Theo ý ta huynh nên lưu lại ở nơi này, Đại Tề đế quốc hải nạp bách xuyên, có thể chứa thiên hạ, đương kim thiên tử là hùng chủ cái thế, đông quốc rộng lớn, tụ tập danh thần, tài năng của huynh hơn ta nhiều, ở chỗ này mới có thể thi triển hết Sở trường."

(1) Nghi môn là cửa chính thứ hai trong quan thự hoặc dinh phủ

"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi." Bạch Ngọc Hà ôm tay đứng nghiêng với những người trong viện: "Ta đến đông vực, là thủ hạ của Khương Vọng, không phải là nhân sĩ nước Tề."

Khương Vọng nghiêm túc nói: "Chính ta còn phiêu bạt, không biết con đường phía trước ở đâu. Đi theo ta, có thể sẽ rất nguy hiểm."

Bạch Ngọc Hà thở dài một hơi, có chút u buồn: "Ta đi nơi nào không nguy hiểm chứ?"

Khương Vọng nhất thời không còn lời nào để nói.

"Cũng đừng lo lắng ta ám huynh, vận khí của huynh cũng chẳng tốt hơn ta là bao đâu." Bạch Ngọc Hà khoát tay áo: "Ta đi chuẩn bị xe."

Thập Tứ vốn luôn theo sát Trọng Huyền Thắng, từ đầu đến cuối không nói một lời. Nàng vốn quen kiệm lời, hôm nay đã mấy lần muốn nói lại thôi. Nàng không thông tình đời, lúc trước, cả cuộc đời nàng cũng chỉ có Trọng Huyền Thắng, về sau lại có thêm một người bằng hữu nữa là Khương Vọng, cũng vì Khương Vọng mà có thêm người nhà. Khương Vọng hôm nay cứ nói liên miên lải nhải... giống như đang bàn giao di ngôn.

Nàng không biết làm sao để biểu đạt. Nàng là vì loại cảm giác này mà khổ sở. Trong Hầu phủ, mọi thứ đều đã bị niêm phong, xe ngựa cũng là mới vừa mua được, kéo xe cũng là một con ngựa bình thường.

Bạch Ngưu của Khương Vọng ở Nam Hạ, Diễm Chiếu ở Thanh Dương trấn đều để lại cho Chử Yêu.

Lại nói, Bạch Ngọc Hà vừa ra khỏi cửa lớn Hầu phủ, đưa tay vẫy vây, phóng thích một chút khí thế, muốn gọi con ngựa kéo kia tới. Chẳng ngờ con ngựa này quá kém, chẳng hề có chút linh tính nào, chỉ mới hơi bị kích thích chút đã phẫn nộ, kéo cả toa xe phi nước đại trên đường.

Bạch Ngọc Hà phi thân nhảy vọt đến, dễ dàng nắm lấy dây cương, giữ cho con ngựa đứng nguyên tại chỗ, siết cho nó phi thân, cất vó trên không trung!

Con đường đi ngang qua Võ An Hầu phủ này là nơi phồn hoa nhất Lâm Truy, trước giờ vốn nhiều người qua lại, vì hôm nay phải kê biên tài sản phủ Võ An Hầu, nên Bắc Nha mới phong tỏa một đoạn. Nhưng ở đối diện đang có một chiếc xe ngựa xa hoa bước đến, mặc dù Bạch Ngọc Hà đã ghìm ngựa kịp thời nhưng cũng khiến đối phương phải kinh sợ.

Xa phu cũng là người vững vàng, trước tiên ghìm xe dừng lại, nhưng hai con ngựa kéo xe cũng là giống tỉnh anh, vì chấn kinh nên lực dưới chân rất lớn, còn chạy về hai hướng khác nhau, cả cỗ xe ngựa lập tức lật ngược, một đứa trẻ mập mạp bay ral

Bạch Ngọc Hà dậm chân ngự không, dùng tay ôm lấy đứa trẻ trong tã lót, lại xoay tay nhấn một cái, định trụ xe ngựa đang lật, chuyển nó về thăng bằng.

Trọn bộ động tác nước chảy mây trôi, dáng vẻ nhẹ nhàng.

Cũng vào lúc này, hắn ta mới nhìn thấy xa phu đang hoảng hốt cùng gương mặt đoan trang tú lệ vẫn chưa bớt sợ hãi trong xe ngựa kia.

Không biết là do kinh hãi quá độ hay do thân thể vốn không tốt, mặt mũi của nàng ta vô cùng nhợt nhạt.

Lúc này, nàng ta vội vàng leo ra xe ngựa, giang hai tay chạy qua bên này: "Kính, Kính Nhi!"

Bạch Ngọc Hà đặt hài nhi vào ngực nàng ta, trấn an tâm tình của nàng ta: "Yên tâm, hài tử không sao cả."

Sau khi đã nhắn nhủ hết mọi điều với Trọng Huyền Thăng, Khương Vọng vừa lúc nghe được động tĩnh, liền bước ra khỏi phủ đệ, kinh ngạc nói: "Bảo phu nhân!"

Tiểu phụ nhân đang hoảng hốt ôm lấy hài tử giờ phút này chính là quả phụ của Bảo Trọng Thanh thuộc Sóc Phương Bá phủ, con gái của quận trưởng quận Thương Thuật, Miêu Ngọc Chi.

Nàng ta quay đầu nhìn thấy Khương Vọng, trên gương mặt còn mang theo kinh hãi, liền tuôn đây nước mắt nhưng vẫn chú trọng lẽ tiết, lập tức hạ người nói: "Hầu gia."

Tục ngữ nói, nữ tử xinh đẹp nhất là lúc ăn mặc trong hiếu kỳ.

Nàng ta ăn mặc mộc mạc, sắc mặt tái nhợt, lại khóc như hoa lê đẫm mưa, quả thực khiến người ta thấy mà thương.

"Ta đã không còn là Hầu gia nữa, phu nhân không ngại thì cứ gọi thẳng tên ta." Khương Vọng khoát tay áo, tiến đến nhìn hài tử, chóp mũi ngửi được một mùi thơm nhạt, giống như của cây Kim Vũ Phượng Tiên Hoa: "Tiểu Huyền Kính không sao chứ?”

Miêu Ngọc Chỉ cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, Bảo Huyền Kính còn chưa đến một tuổi hoàn toàn không biết sợ hãi là gì, nguy hiểm vừa rồi lại bị nó xem là một trò chơi mới lạ, cho nên cứ khanh khách cười không ngừng. Giờ phút này vừa thấy Khương Vọng, đã mở đôi bàn tay nhỏ như củ sen, bày tỏ mong muốn được ôm. "Hầu... Khương huynh." Miêu Ngọc Chỉ nói: "Đã nhiều ngày không gặp, Kính Nhi vẫn rất thích huynh đấy."

Khương Vọng ôm lấy Tiểu Huyền Kính đang cười ngây thơ vào ngực, thoáng kiểm tra qua một lượt, xác định nó không nhận tổn thương gì, mới cười nói tiểu gia hỏa: "Huyền Kính, ngươi rất thích ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment