Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3819

Chương 3819 Chương 3819

Trang Cao Tiện cũng nói đến điểm liền dừng, thứ mà ông ta muốn chỉ là tài nguyên.

Thân là thiên tử một nước, chủ nhân của Trang quốc đang hưng thịnh, ông ta hiểu rất rõ mối quan hệ giữa lợi ích và giá phải trả. Đối với tổ chức đáng sợ này, ông †a cũng không muốn yêu cầu quá nhiều. Ông ta cũng sợ, đến lúc nào đó, bản thân dốc hết mọi thứ cũng không thể bồi thường được.

Giờ phút này ông ta ngồi một mình trên vương tọa, nhìn xuống khoảng không trong cung điện ở trước mắt, dùng ngữ khí không mang theo chút cảm tình nào, lên tiếng: "Trước khi hành động, cần phải nghĩ cách để thoát thân khỏi ánh mắt của Ngô Bệnh Dĩ đã. Lần trước ông ta trực tiếp xông vào cung điện, ác ý với ta đã quá rõ ràng."

"Ngô Bệnh Dĩ.." Thanh âm trong kính nghiền ngẫm cái tên này, cũng không thốt ra lời đánh giá nào khác.

Ngô Bệnh Dĩ sẽ không có ác ý nhằm vào Trang Cao Tiện. Hoặc là nói, trong mắt vị đại tông sư Pháp gia này, xưa giờ không hề nhìn thấy một người cụ thể nòa, mà chỉ cố chấp với mỗi một chuyện, là hợp pháp hay không hợp pháp, hợp luật hay không hợp luật mà thôi.

Về phần làm sao thoát khỏi ánh mắt quan sát của người chấp chưởng Củ Địa Cung...

Ra tay từ chức trách của Củ Địa Cung chính là một phương án khá khả thi.

Khi sự quan sát của Ngô Bệnh Dĩ nhắm vào một chỗ cụ thể nào đó khác, thì đương nhiên sẽ thả lỏng bên phía Trang quốc. Ví dụ như... Họa Thủy.

Đương nhiên, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản. Đây là trò chơi của người dũng cảm, nhất định phải xách đầu trong tay, hành †ẩu trên mũi đao. Người trong kính rất chờ mong màn biểu diễn của Trang Cao Tiện, chờ mong vị hùng chủ thống ngự vạn dân này sẽ "làm cho sạch sẽ" thế nào. Hắn ta rất thích sạch sẽ.

Ngay lúc này, ngoài điện truyên đến tiếng bước chân.

Người trong kính biến mất theo làn sóng gợn, cũng không để lại sự quan sát gì ở sau đó, mà dành cho Trang Cao Tiện đầy đủ sự bí mật cùng tôn trọng. Đương nhiên, cũng phải nói lại, hạng người như Trang Cao Tiện quyết không cho phép mình suốt ngày sống dưới ánh mắt của người khác. Thanh âm khàn khàn của Ti thủ Tập Hình T¡ vang lên ngoài điện: "Khởi bẩm bệ hạ, tăng nhân Khổ Giác của Huyền Không Tự - Đông Thánh Địa Phật Môn xuất hiện ở ngoài thành Dẫn Qua! Chúng thần đã nhiều lần đàm phán nhưng ông ta không để vào tai."

Trang Cao Tiện hoài nghi mình nghe lầm, liền ngẩng đầu trên long ỷ: "Cái gì?"....... Tay trái Hàn Lệnh mang Khương Vọng, tay phải mang Bạch Ngọc Hà, bay ngang vạn dặm, ném bọn họ ra khỏi đường biên giới.

"Có lời gì cần bản quan truyền đạt không?" Hàn Lệnh nhàn nhạt hỏi. Khương Vọng chắp tay: "Hàn tổng quản bảo trọng."

Sau đó liền quay người, đi thẳng theo con đường mòn.

Bạch Ngọc Hà giữ im lặng, theo sát phía sau.

Trên vùng quê, thân ảnh của hai người trẻ tuổi kéo dài thẳng đứng, đi về nơi núi xa, không quay đầu lại.

Hàn Lệnh đã từng nhìn thấy một Khương Vọng lần đầu tiên diện thánh, cũng đã chứng kiến một Khương Vọng từ biệt trước quân.

Chỉ mấy năm ngắn ngủi này đã đặc sắc hơn cả cuộc đời của rất nhiều người.

Trên Đại Sư Lễ, trong Đông Hoa Các, trong Tử Cực Điện, trong Đắc Lộc Cung... Những hình ảnh đan xen vào nhau, cuối cùng chỉ gói gọn thành hai chữ "bảo trọng".

Ông ta không có cảm xúc dư thừa gì với Khương Vọng, thiên tử yêu thích sự chân thành cùng tài hoa của người trẻ tuổi này, thưởng thức sự cố chấp cùng "khờ" của hắn, thế nên ông ta cũng yêu thích người trẻ tuổi này, cũng cung kính hữu lễ, lúc nên đề điểm thì lên tiếng một hai. Thiên tử thả cho người này đi, ông ta cũng liền thả người này.

Dòng lũ thời đại đề cử người vương hầu trẻ tuổi, cuốn hắn theo, cũng làm hao mòn hẳn, loại sức mạnh quét sạch hết thảy mọi thứ kia, nếu bản thân không ở trong đó thì không thể nào cảm nhận được sự khó khăn khi thoát ra.

Con người trong vô thức thường dễ bị đồng hóa, tựa như Hàn Lệnh ông ta, khi còn bé, trong những ngày tỉnh dậy vì đói kia, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ trở thành một phần của đế quốc này.

Cũng bởi vậy, ông ta hưởng thụ việc nắm giữ quyền hành, trung thành với người ban cho bản thân mình mọi thứ đang có, cũng bị quyền lực trong tay kiềm hãm, cả đời này cũng không thể nào thoát ra được.

Mà Khương Vọng lại có thể thoát ra, hơn nữa dường như còn rất nhẹ nhàng.

Giờ phút này đã tự do nhưng bóng lưng lại cho người ta cảm giác vô cùng nặng nề.

Thế giới này thường rất mâu thuẫn.

Hàn Lệnh đứng lặng người trong Tề cảnh, ngóng nhìn phương xa, nhìn Khương Vọng nhưng ánh mắt lại dừng phía trên khương vọng. Bóng núi chập chùng kia, phảng phất như long tọa vô thượng chí cao. Thiên ý vừa là quyền hành lại vừa đòi hỏi phải gánh vác trách nhiệm.

Không biết vì sao, ông ta bỗng cảnh thấy bóng núi vô cùng tịch mịch. ...

"Huynh nói xem, có khi nào ông ta đột nhiên đuổi theo giết chết huynh không?" Bạch Ngọc Hà đột nhiên hỏi. Đã không còn thân phận chính thức ở Tề quốc, đương nhiên cũng sẽ không còn được Minh Ước Chu Hòa che chở, về sau không còn được tự do phi hành trong Đông vực, không được mời mà phi hành trong quốc cảnh nước khác chính là một loại khiêu khích.

Địa điểm dừng chân đầu tiên sau khi rời Tề Khương Vọng đã chọn xong từ lâu, đó chính là Tinh Nguyệt Nguyên nằm giữa Tượng quốc và Húc quốc.

Nơi đây đã vô chủ từ rất lâu. Bởi vì cách tinh khung gần nhất nên nó đã trở thành bảo địa nơi tu hành giả lập tứ lầu ở thiên ngoại, cũng đồng thời bị cả Cảnh quốc cùng Tê quốc dòm ngó. Hai đại bá quốc liên tục đấu sức ở đây, vậy nên không có không gian cho một tổ chức thống nhất nào đó trưởng thành, cũng vì vậy mà không ai cai quản, ngư long hỗn tạp.

Sau trận chiến ở Tinh Nguyệt Nguyên dạo trước, người Tượng quốc đã hoàn toàn bị đuổi ra, mà tu sĩ Húc quốc thì nhận được quyền lợi được tự do lập tỉnh lâu ở đây. Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng, Tỉnh Nguyệt Nguyên đã được sát nhập vào bản đồ Húc quốc - Húc quốc còn chưa có được sức mạnh lớn như thế, mà Tề quốc lúc ấy vẫn chưa có khả năng nuốt trôi được vùng đất này. Thời gian đó, mục tiêu mà Tề quốc muốn, vẫn luôn là xóa bỏ Nghi Thiên Quan ở đất Hạ.
Bình Luận (0)
Comment