Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3820

Chương 3820 Chương 3820 Trận chiến tranh quy mô không nhỏ đại diện cho hai nước Tề - Cảnh này, cuối cùng cũng chỉ là một khúc nhạc dạo cho cuộc chiến Tề - Hạ, cuộc chiến Cảnh - Mục sau này mà thôi. Tinh Nguyệt Nguyên vẫn là một vùng đất tự do, chỉ là tu sĩ Tượng quốc đã chiến bại lại không có được phần tự này. Vùng đất tự do này là lựa chọn của Khương Vọng, đương nhiên có nguyên nhân rất lớn nằm ở việc nó có thể kết nối được với Quan Diễn tiền bối. Nếu Trang Cao Tiện không đầu không đuôi giết tới, vậy thì kẻ này từ đây cũng có thể tuyên cáo "không đầu" rồi. Hắn nhất định có thể gọt lấy cái đầu này dưới sự giúp đỡ của Quan Diễn tiền bối. Mặc dù Tinh Nguyệt Nguyên không tính là xa nhưng hiện giờ hăn và Bạch Ngọc Hà cũng chỉ có thể đi bộ tới.

Nếu như còn tự do phi hành không chút kiêng ky như lúc trước, thì một kẻ không có chút chức tước nào như hắn chỉ sợ phải một đường vừa bay vừa chiến đấu rồi. Mặc dù hắn không sợ nhưng cũng không cần thiết phải làm như thế.

"Vì sao ông ta lại phải đuổi theo giết chết †a?" Khương Vọng thuận miệng hỏi lại. "Có rất nhiều câu chuyện xưa thường xảy ra như vậy, huynh muốn đi người ta để cho huynh đi, chim khôn biết chọn cành mà đậu kia mà. Nhưng huynh đi thật hắn ta sẽ đuổi theo giết chết huynh giữa đường." Bạch Ngọc Hà nói: "Thiên tử há có thể để cho Thiên Tử Kiếm đi khắp thiên hạ?"

Khương Vọng nói: "Ta không xứng làm Thiên Tử Kiếm. Thiên Tử Kiếm của Hoàng đế Đại Tề là hùng tâm thôn tính nhật nguyệt cùng ngài, là dũng tâm theo ngài đánh đâu thắng đó, là dung tâm có thể hải nạp bách xuyên."

Bạch Ngọc Hà nói: "Vậy huynh cũng có thể tính là một thanh bảo kiếm tiện tay chứ."

Khương Vọng vẫn lắc đầu: "Ta tự vấn mình cũng xem như sắc bến. Nhưng với sự hùng vũ của Tề thiên tử, mũi nhọn của ngài phải là như Trấn quốc đại nguyên soái, như Đốc Hầu. Có lọc Chiến Sự Đường mấy lần cũng không đến lượt ta." Bạch Ngọc Hà quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Được rồi, người đã đi rồi, không cần phải như thế."

Khương Vọng giống như chưa tỉnh, vừa đi vừa nói: "Ngoài ra, việc nửa đường đuổi giết cũng không phải là điều mà Hàn tổng quản sẽ làm. Tại Tề quốc, người làm việc này là Đả Canh Nhân. Thủ lĩnh là Chúc Tuế đại nhân."

Bạch Ngọc Hà dừng bước, biểu tình từ đũa giốn trở thành nghiêm túc: "Chúc Tuế đại nhân mà huynh nói có phải là người xách một cái đèn lồng giấy trắng?" Nhìn lão giả lưng còng đột nhiên xuất hiện ở phía trước, Khương Vọng cũng ngừng chân.

"Lão Bạch à." Giọng hắn có chút u buồn: "Về sau không có việc gì thì ít nói lại." Bạch Ngọc Hà cảm thấy rất không phục: "Đây không phải là do huynh gọi ra sao?" Trận chiến ở Mê Giới, Chúc Tuế đã chiến tử bốn thân. Một Chân Thần hai Giả Thần, cả bản tôn Diễn Đạo cũng đã chìm vĩnh viễn tại Thương Hải. Cũng từ đây tuyệt con đường tiến về phía trước, chỉ còn sót lại ba phân thân đều là Dạ Du Giả Thần. Đương nhiên, cho dù chỉ là Dạ Du Giả Thần thì với tầm mắt cùng năng lực của Chúc Tuế cũng đủ để áp chế người họ Khương nào đó.

Nhưng những nếp nhăn trên mặt ông ta chỉ nhẹ nhàng lay động: "Đã mấy ngày rồi không gặp, Võ An Hầu."

"Kỳ thực cũng chưa được mấy ngày..." Khương Vọng thở dài một hơi: 'Chúc Tuế đại nhân, sao ngài lại đến đây?"

"Đừng hiểu lầm." Trên đầu không còn chiếc mũ da rách nên mái tóc trắng của lão giả lộ rõ, ông ta lung lay chiếc đèn lồng trong tay: "Chỉ là bắt mấy tên du hồn phản quốc, lúc trở về lại đúng dịp gặp ngươi.

"Ta sẽ không đối địch với Tê quốc" Khương Vọng nghiêm túc nói.

"Đó là tự do của ngươi." Chúc Tuế mở to đôi mắt đã mù lòa, chậm rãi nói: "Hiện giờ đã ở bên ngoài Tê cảnh, cũng không nằm trong phạm vi tuần thủ của ta. Ta đã già rồi, cũng nên nghỉ ngơi, có lẽ về sau sẽ không gặp lại nữa... Đưa ngươi chút gì đó được chứ?"

Khương Vọng thật không rõ vì sao Chúc Tuế lại muốn tặng gì đó cho hắn, nhưng câu "ta đã già" này, hắn nghe thấy có chút thương cảm.

"Tiền bối định tặng cho ta cái gì?" Hắn hỏi.

Chúc Tuế nhấc đèn lồng, một luồng bạch diễm nhỏ như hạ đậu chập choạng bay ra ngoài, lơ lửng trước người Khương Vọng.

"Ta đã từng muốn ngươi theo giúp ta đả canh nhưng người trẻ tuổi hẳn càng nên đứng dưới ánh mặt trời. Ta đã từng hy vọng ban đêm ở Tề quốc vĩnh viễn yên tĩnh nhưng "vĩnh viễn" này ở chỗ ta vốn có kỳ hạn. Trong vô số đêm ta cảm thấy rất cô độc, mà rất nhiều lúc ta cũng cảm nhận được tình yêu. Ta không thể bồi Tê quốc đi càng xa hơn, ngươi cũng đã lựa chọn rời đi từ sớm. Xem như quà từ biệt với ngươi vậy, người trẻ tuổi. Đây là một điểm ánh sáng ta lấy được trong đêm ở đầu đường Lâm Truy... Tặng cho ngươi, chớ quên tâm an."

Tam Muội thần hỏa màu vàng ròng bay ra, bao lấy điểm bạch diễm như hạt đậu này.

"Ta sẽ trân trọng nó." Khương Vọng nói. Chúc Tuế khoát tay áo, mang theo đèn lồng giấy trắng, đi về phía Tê quốc, lúc đi ngang qua người Khương Vọng, lại lên tiếng: "Yên tâm, ta sẽ thuật lại."

"Thuật cái gì?" Sau khi ông ta rời đi, Bạch Ngọc Hà hỏi.

Tê Thiên tử không có lý do gì đồng thời phái hai người tới đưa Khương Vọng, nhất là khi hai người này còn là Hàn Lệnh cùng Chúc Tuế.

Cho nên Chúc Tuế là tự đến.

Ông ta đến có lẽ là cảnh cáo, có lẽ là cáo biệt, có lẽ là thật sự chỉ đi ngang qua. Nhưng bước chân của Khương Vọng, quả thực càng nhẹ nhàng hơn một chút. "Không có gì." Hắn lên tiếng: "Đừng nói xấu sau lưng Chúc Tuế đại nhân."

Bạch Ngọc Hà đột nhiên cảm thấy hơi bi quan với con đường phía trước.

Ta nói này Khương Vọng, ta là muốn ôm bắp đùi của ngươi chứ không phải là chịu gánh nặng thay ngươi. Lúc này mới đi được vài bước thôi, sao cái gì cũng thành tại ta rồi?

"Ta nói xấu gì ngài ấy chứ? Huynh không nói cho ta, ta cũng không biết ngài ấy là Chúc Tuế có được không hả?"...
Bình Luận (0)
Comment