Chương 3829
Chương 3829 Nhưng Độc Cô Tiểu chỉ nói: "Lão gia đã rời khỏi Tề quốc, sẽ không bao giờ tiến vào con đường làm quan nữa. Vậy thì thứ ngài ấy cần là một thanh kiếm, chứ không phải là một người quản gia. Ý nghĩa nhân sinh của ta tồn tại là vì ngài ấy, nếu ngài ấy không cần ta nữa, ta sẽ không biết phải sống thế nào." Vừa nói, nàng ta vừa quỳ xuống, không có khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, không có tâm tình kích động, thậm chí thanh âm còn có thể gọi là lạnh tanh. Nàng ta chẳng qua chỉ đang trần thuật lại một sự thật, bày tỏ một yêu cầu: "Lão gia đã từng nói ngài là người thông minh nhất trên thế giới này, vậy xin ngài hãy chỉ cho ta một con đường rõ ràng." Trọng Huyền Thắng có chút xúc động. Sở dĩ Khương Vọng muốn giao công việc làm ăn ở Đức Thịnh Thương Hội cho nàng ta, đại khái là muốn nàng ta có cuộc sống riêng của chính mình.
Nhưng nếu Khương Vọng không cần nàng ta nữa, nàng ta có thể lập tức chết đi.
Đây là một loại cảm xúc bất thường, gần với sự cuồng tín và lòng trung thành dị thường lãnh khốc. Nàng ta không hề trộn lẫn bất kỳ cảm xúc gì vào trong, mà chỉ đơn giản là đang miêu tả sinh mệnh của chính mình.
Nếu một người như vậy không thể trở thành mũi nhọn được, thì còn ai có thể nữa?
Hắn ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Những chuyện khác ngươi đừng nghĩ nữa, cứ trở về trấn Thanh Dương rồi ở lại đó một thời gian đi." Độc Cô Tiểu không biết tại sao: "Nhưng nơi đó đã không còn là đất phong của lão gia nữa rồi."
Trọng Huyền Thắng nhìn nàng ta: "Nhưng đó là quê hương của ngươi ——có thể coi là quê hương của ngươi chứ?"
"Nếu như lão gia thừa nhận, vậy thì đó chính là quê hương của ta." Độc Cô Tiểu nói: "Ta chết ở đó, cũng tái sinh ở đó." Nàng ta không hề ngu ngốc: "Vậy ta cần phải làm gì đây?"
Trọng Huyền Thẳng ý vị thâm trường nói: "Không cần làm gì cả, cứ thỉnh thoảng đi loanh quanh dọn dẹp nhà cửa, giống như trước đây ngươi thường làm."
Độc Cô Tiểu vẫn không hiểu ý đồ của Bác Vọng hầu, nhưng nàng ta tin tưởng lão gia, mà lão gia thì lại tin tưởng Bác Vọng hầu.
Vì thế nàng ta dập đầu nói: "Cảm ơn lời chỉ điểm của ngài."
Sau đó nàng ta đứng dậy rời khỏi hâu phủ, lại đi đến trấn Thanh Dương một lần nữa.
"Được rồi, ta cũng ăn no rồi, cảm tạ thúc phụ đã khoản đãi." Trọng Huyền Thắng nở nụ cười nói: "Cháo này không tệ, bảo phòng bếp nấu thêm một nồi nữa cho ta mang đi nhé."
Trọng Huyền Chử Lương liếc nhìn hắn ta một cái nói: "Quán Quân hầu từ trước đến nay chưa bao giờ đến chỗ ta ăn chùa uống chùa, lại còn gói mang đi."
Trọng Huyền Thắng cười đùa cợt nhả: "Thế thì mới nói là hổ phụ sinh khuyển tử, nay đã không bằng xưa! Y chính là không hiểu được Minh Quang đại thúc của ta, thế thì làm sao mà lấy lòng được gia gia của ta đây."
Trọng Huyền Chử Lương nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng đâu có hiểu được tại sao Khương Vọng có thể lấy lòng được thiên tử đâu?"
"Hắn có thể cắt tim, còn ta thì không a." Trọng Huyền Thắng cười híp mắt nói: "Tim của ta mà được cắt ra, thì chỉ thấy đen thui thôi.'.......
"Mấy con con lừa trọc đáng chết này, bọn chúng muốn cô ở đây đợi chết! Đợi cho đến khi Khương Vọng Động Chân!"
Ở trong nơi sâu thẳm của Trang vương cung tuyệt không hùng vĩ nhưng lại rất thâm sâu.
Trang quốc thiên tử hạ giọng gầm lên bên trong tẩm điện.
Thân là Đại Trang phục hưng thiên tử, là vị hùng chủ nổi tiếng của Tây cảnh, hắn ta đã lâu không mất phong độ như thế này rồi.
Lần cuối cùng có lẽ phải truy ngược về thời đại của Hàn Ân, thời điểm mà Ung quốc liên tục xâm phạm biên cảnh quốc gia.
Giọng nói trong kính lại vô cùng bình tính: "Ngươi không cần lo lắng về việc chân tướng của thành Phong Lâm sẽ bị lộ. Nội bộ Tu Di Sơn hoàn toàn không biết gì về ân oán giữa ngươi và Khương Vọng, bọn họ chỉ suy đoán từ hành động của Khổ Giác, với mục đích là bảo hộ Khương Vọng. Cũng như thế, Huyền Không Tự cũng không có thanh âm gì, cho đến bây giờ, đây tất cả đều là hành động của một mình Khổ Giác mà thôi." "Tin tức này có đáng tin cậy không?" Giọng nói trong kính nói: 'Lực lượng của chúng ta vượt quá sức tưởng tượng của ngươi."
"Vậy hãy dùng lực lượng này giúp ta nghiền chết cái tên đó đi!" "Bây giờ thì chưa được. Vẫn chưa đến lúc chúng ta đứng lên lãnh đạo cái thế giới này một lần nữa."
"Vậy khi nào mới đến lúc!" Trang Cao Tiện để lộ ra sự tức giận bất an khi tính mệnh đang bị đe dọa, giọng nói của hắn ta bị đè nén, chỉ để nó vang vọng bên trong tẩm điện: "Ta đã mạo hiểm trở thành địch nhân của cả thế giới để hợp tác với các ngươi, vậy mà các ngươi thậm chí còn không thể giúp ta bóp chết một Thần Lâm nho nhỏ hay sao?!"
Giọng nói trong kính không hề gợn sóng nói: "Đừng có quên, chính ngươi là người chủ động tìm tới chúng ta, chủ động muốn hợp tác với chúng ta, nếu không muốn hợp tác với chúng ta nữa thì cũng đơn giản thôi —— chúng ta sẽ đưa ngươi trở lại nguyên hải ngay lập tức."
"Ha ha ha ha hai!" Trang Cao Tiện có chút điên cuồng cười lớn: "Giết một tên Khương Vọng thì các ngươi sợ bại lộ, giết một chính sóc thiên tử thì các ngươi lại nói 'ngay lập tức?"
"Bởi vì ngươi biết sự tôn tại của chúng ta, lại còn thông minh liên lạc với ta. Mà Khương Vọng lại không biết gì về chúng †a cả." Thanh âm trong kính không mang theo chút cảm tình nào: "Giết chết các ngươi đều không phải chuyện gì khó khăn, lựa chọn như thế nào, chỉ là cân nhắc xem thiệt hơn như thế nào mà thôi." Sự ấm áp ngắn ngủi từ trước đến nay chưa bao giờ là sự thật, hơn nữa lại còn bị cắt đứt, bây giờ chỉ còn lại quy luật lợi ích tàn khốc.
"Ha ha." Trang Cao Tiện yên lặng ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn tấm kính. Trạng thái tỉnh thần của hắn ta đang rất đáng lo ngại.
Nhưng giọng nói trong kính không có bất kỳ biểu hiện nào cả.
" Các ngươi cần trẫm." Cuối cùng Trang Cao Tiện nói.
Thanh âm trong kính chỉ nói: "Hy vọng ngươi giữ được giá trị của mình."
Bang!
Chiếc kính bể tan tành dưới áp lực ánh mắt của Trang Cao Tiện.
Và âm thanh cuối cùng cũng lan ra từng mảnh bể nát, thẳng cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Trang Cao Tiện ngồi ngay ngắn tại chỗ, ngay lập tức thu liễm lại tất cả tâm tình cáu kỉnh tức giận.
Hắn ta mặc thường phục ngồi trên ghế, nhìn trông vô cùng ôn hòa. Khóe miệng hắn ta nhếch lên một đường cong khó hiểu: "Thời gian thật sự là bằng hữu của các ngươi hay sao?” Hắn ta cắt ngang lời nói, thu hồi lại nụ cười, lạnh lùng phân phó nói: "Thông tri với Đỗ tướng, sáng sớm mai cô sẽ lâm triều. Ngoài ra ngay lập triệu kiến Tống Thanh Ước tới gặp trẫm."
Suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Nói Lâm Chính Nhân cũng tới đây."
Thanh Giang Thủy chủ Tống Thanh Ước, Tân An bát tuấn Lâm Chính Nhân!