Chương 3830
Chương 3830 "Thấy thư như thấy người: "Lâm Truy xa xôi, trời thu dần tàn. Thiếu niên dưới tán lá phong, xin hỏi thăm đôi lời! Trên đài từng có thiếu niên lang, kiếm thắng thiên hạ, hăng hái nhiệt huyết Đông quốc từng có Võ Công Hầu, công huân đệ nhất, nhà cửa yên ấm. Quân phó mặc mây khói. Nghĩ đến vạn dặm ý chí, không thể mài mòn. Nghĩ là lòng người đầu bạc, chưa từng đổi thay. Ta không có ý kiến. Chỉ biết giang hồ phong ba hiểm ác. Đi tới đâu mà chẳng như nhau? Nhớ khi xưa, quân bước xuống thang mây, vạn dặm theo Tề.
Hôm nay rời Tề, không còn vướng bận, chậm rãi quay về.
Xuẩn Hôi nhớ quân, Tiểu An nhớ quân, không sao kể xiết.
Vân Thượng Thanh Vũ."
Bàn tay thon dài khỏe khoắn gấp tờ giấy mỏng như mây lại.
Tâm sự viết trên đó quá nặng nề, hắn ước lượng, lại chậm rãi mở ra.
Ngồi một mình bên cửa sổ trên lầu cao, lẳng lặng đọc lại bức thư.
Từ ngữ không tả hết nỗi lòng, mong quân hiểu thấu.
Ngày mười tháng tám gặp Thanh Vũ đã là ước hẹn từ lâu.
Hẹn ước đã định, trăm sông nghìn núi cũng không ngăn được. Ngoại trừ cái ôm kia, và cảm xúc đột nhiên mất khống chế, hắn cũng không có lời nói hay hành động nào vượt quá khuôn phép. Nhưng quả thực đã có chút biến hóa dần lên men.
Đối với một người luôn nhìn về phía xa, lưng đeo gánh nặng gian nan tiến bước thì mất khống chế là một việc hiếm thấy nhường nào.
Hắn nhất định phải thấy rõ lòng mình. Lăng Tiêu Bí Địa là một trong số ít những nơi mà hắn có thể hoàn toàn nghỉ ngơi thả lỏng trên đoạn đường này. Ngoại nơi đó, cho dù là phủ Võ An Hầu lúc trước, hắn cũng không tránh khỏi dây mơ rễ má với quan trường Đại Tề.
Mà sở dĩ Lăng Tiêu Bí Địa trở thành vòng tay ôm ấp của hắn, nguyên nhân duy nhất là Diệp Thanh Vũ.
Có lẽ trước nay đều là hắn cân Diệp Thanh Vũ, chỉ là trước kia hắn không... nói đúng hơn là không dám phát hiện. Hiện tại Thanh Vũ lại viết thư cho hắn. Trong thư mời hắn "chậm rãi quay về!, chẳng khác nào nói rằng, Lăng Tiêu Các muốn che chở cho hắn.
Hắn không biết Diệp Thanh Vũ thuyết phục Diệp Lăng Tiêu như thế nào.
Nhưng hắn biết, Vân Quốc vẫn luôn giữ thái độ trung lập và buôn bán khắp thiên hạ, giờ khắc này, thực tế đã không còn đủ thực lực để đối đầu với Trang quốc. Ngoại trừ bản thân Diệp Lăng Tiêu thì Vân quốc cũng không có giá trị vũ lực nào để lấy ra dùng.
Hắn cũng không quên, hắn đã hứa với Tề thiên tử rằng sẽ không gia nhập vào bất cứ quốc gia nào.
Hắn càng nhớ kỹ câu trả lời của hẳn với Diệp Lăng Tiêu khi bị Trang Cao Tiện truy đuổi...
Có chết cũng không gặp Lăng Tiêu.
Lời này không oán không giận. Là sự cảm kích và hứa hẹn của hắn trước việc Lăng Tiêu Các che chở cho Khương An An. Là ý chí một mình gánh chịu hết thảy, tuyệt đối không liên lụy Lăng Tiêu Các. Ngày xưa như thế, hôm nay cũng vậy. Nhưng phải hồi âm Diệp Thanh Vũ như thế nào đây?
Muốn đáp lại nỗi lo lắng khắc khoải này như thế nào.
Khương Vọng vẫn luôn quả quyết, cũng rất quý trọng thời gian.
Mà lúc này hắn ngồi bên cửa sổ, mãi không hạ được bút.
Giấy viết thư thay hết tờ này đến tờ khác, cuối cùng viết thế này.
"Đã nhận được thư, hỏi thăm Thanh Vũ: Chân trời đường xa, khó gặp mặt. Lấy chữ bày tỏ tâm tư, lấy lá gửi thu.
Rời Tề đô đã được nửa tuần, cái gọi là cầu đạo, phải nay đây mai đó.
Ta phiêu bạt đã lâu.
Đã quen cô quạnh, khó mà dài lâu.
Nay mỗi ngày nhìn mây từ trên trời kéo về, nhớ tới Vân Triện.
Kèm thư là Vân Triện Thần Hồn Chi Diễn Hóa, mong được giao lưu nhiều hơn. Phong Hạ Tiểu Khương."
Hắn tiện tay hái một chiếc lá vàng, ép vào trong thư. Sau đó phóng lên, để nó biến thành một con hạc, bay lên trời cao. Bạch Ngọc Hà mặc dù vận thế có chút long đong, nhưng năng lực lại không có gì để bàn cãi. Trên Tỉnh Nguyệt Nguyên nhỏ bé, muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng rất khó. Khi Khương Vọng tới được Thiên Phong Cốc thì Bạch Ngọc Hà đã có sản nghiệp ở đây, mua một quán rượu, thay bảng hiệu ngay trong đêm, đổi tên thành "Bạch Ngọc Kinh".
Tòa lầu này được dây dựa vào vách núi, không tinh mỹ hoa lệ nhưng nguy nga rộng lớn, tổng cộng có mười hai tầng. Trước khi Bạch Ngọc Hà tới đây thì nó là nơi kinh doanh tốt nhất Thiên Phong Cốc.
Tu sĩ có điều kiện phù hợp của Húc quốc có thể tùy ý tới Tỉnh Nguyệt Nguyên xây tinh lâu, nhưng Húc quốc lại không có quyền lực đối với Tỉnh Nguyệt Nguyên. Cảnh quốc mặc dù thất bại trong trận chiến Tinh Nguyệt Nguyên, nhưng tu sĩ có điều kiện phù hợp của nước Cảnh cũng như tu sĩ nước Tề cũng có thể tùy ý tới đây. Thua trận chí có Tượng quốc mà thôi. Tu sĩ Cảnh quốc và Tê quốc đều ở đây, vậy thì nơi này không đời nào có được tiếng nói chung.
Bất cứ một nơi nào không có trật tự thống nhất thì đao kiếm sẽ trở thành trật tự duy nhất ở đó.
Tỉnh Nguyệt Nguyên cũng không ngoại lệ.
Bất cứ một ngành nghề kinh doanh nào ở nơi này cũng cần có năng lực tự bảo vệ bản thân, không trả tiền, mất hàng là chuyện xảy ra như cơm bữa. Trước kia quán rượu này cũng được xem là "binh cường tướng mạnh”.
Bạch Ngọc Hà vừa nhìn đã nhắm trúng chỗ này, xem đây là nơi mà binh gia phải tranh, thương gia phải có. Cho nên dùng hết tình hết lý ra để chốt kèo.
Sau khi Bạch Ngọc Hà tiếp quản thì lập tức đóng cửa hai tầng trên cùng, cho hắn †a và Khương Vọng ở.
Mười tầng bên dưới dùng để kinh doanh. Mặc dù hắn ta không đi chào hỏi hàng xóm, nhưng cũng dùng cách riêng của mình khiến các tổ chức xung quanh đều chấp nhận có một thế lực tà ác mới đang nổi lên.
Ngày đầu tiên sau khi đổi bảng hiệu, Bạch Ngọc Kinh buôn may bán đắt.
Mười tầng lâu ngồi kín người, người các phương ngư long hỗn tạp đều đến chào hỏi. Nhiều người chỉ muốn đến xem cựu Võ An Hầu Đại Tê rớt khỏi cảnh cao biến thành gà rừng thế nào.