Chương 3834
Chương 3834Chương 3834
Khi xưa trên Tinh Nguyệt nguyên, câu nói 'muốn làm môn hạ tay sai cho Khương Vọng' của Lâm Tiện đã lan rộng khắp Đông vực.
Một số người coi đó là điều hiển nhiên.
Một số người cho rằng đó là nói quá sự thật, chỉ coi đó như trò đùa.
Có người còn chê cười y xu nịnh thái quá, nịnh bợ đại quốc.
Nhưng sau này khi Khương Vọng trở thành hầu tước chỉ sau một trận chiến ở Hạ địa, trở thành vị quân công hầu trẻ tuổi nhất đương thế, khi mọi người thảo luận về sự kiện năm đó, họ chỉ có thể ngưỡng mộ tâm nhìn của Lâm Tiện.
Lại nhờ sự tuyên truyền của Dư Bắc Đấu, mọi người đều biết Khương Vọng tại Nội Phủ cảnh từng đánh giết tứ đại Nhân Ma, lập nên một chiến tích đáng sợ bậc nhất trong sử sách. Nhưng không ai biết rằng Lâm Tiện đã tận mắt theo dõi toàn bộ trận chiến. Từ đó y mới ngưỡng mộ Khương Vọng, coi hắn trở thành mục tiêu của cuộc đời mình.
Bạch Ngọc Hà uống một chén trà không có mùi vị, yên lặng đợi Khương Vọng kết thúc quá trình tu luyện.
Thực ra cũng không được tính là đã kết thúc.
Bởi vì dù tu luyện buổi tối đã hoàn thành, nhưng vẫn có ánh sáng đạo thuật chuyển động trong lòng bàn tay hắn, hắn vẫn không ngừng luyện tập —— thời điểm hắn thảo luận một vài vấn đề tu hành với Bạch Ngọc Hà cũng là như vậy.
Khi nhìn thấy Lâm Tiện được Bạch Ngọc Hà đưa lên lầu mười hai, Khương Vọng sửng sốt một chút, không khỏi cười khổ: "Lâm huynh, ngươi vì sao lại đích thân đến đây?"
Hắn đã nghe Bạch Ngọc Hà nói qua về chuyến viếng thăm của thái tử Dung quốc. Hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của Dung quốc. Cho dù có đưa hắn lên làm thái thượng hoàng, cho dù Lâm Tiện đích thân tới mời cũng thế, mà hắn cũng coi như rất thân quen với Lâm Tiện.
Hắn cho rằng Lâm Tiện cũng rất thân quen với hắn, vì thế y chắc chắn sẽ hiểu, chuyện mà hắn đã quyết định, thì tuyệt sẽ không thay đổi.
Nhưng rõ ràng là Lâm Tiện có ý tưởng khác.
Mục đích của Lâm Tiện khi tới đây lần này, khác hẳn so với mục đích của thái tử Dung quốc.
Vừa nhìn thấy Khương Vọng, y liên trực tiếp cung kính quỳ xuống: "Hôm nay Lâm Tiện nhân danh chính mình tới đây bái phỏng... xin cho phép ta đi theo ngài tu hành!"
Khương Vọng nhanh chóng nâng y dậy, không cho phép y tiếp tục quỳ xuống.
Chỉ cần nghe một câu, nhưng cũng đã đủ rồi.
Lâm Tiện đã đồng hành cùng hắn trong cuộc chiến phạt Hạ.
Cũng là đồng môn trong Tắc Hạ Học Cung.
Thậm chí cả tướng quốc Dung quốc Âu Dương Vĩnh, cũng là tử trận trên chiến trường đông tuyến nơi hắn chiến đấu.
Vì thế hắn đương nhiên hiểu rõ khốn cảnh của Lâm Tiện, cũng có thể hiểu được tại sao Lâm Tiện lại cúi đầu.
Đã từng là một thiên kiêu tham gia vào Hoàng Hà Hội, Lâm Tiện của ngày hôm nay đã đạt tới cảnh giới Ngoại Lâu Cảnh, sắp phải đối mặt với khoảng cách giữa thiên và nhân. Nhưng Dung quốc đã không còn Thần Lâm nào cả...
Không có ai có thể truyền đạo cho y.
Với tư chất của Lâm Tiện, cho dù chỉ xem qua các tác phẩm kinh điển cũ, hoặc một mình tự khám phá, thì y chắc chắn cũng có thể vượt qua khoảng cách giữa thiên và nhân.
Nhưng trở thành một Thân Lâm bình thường, hiển nhiên không phải là điều mà Lâm Tiện mong muốn.
"Mấy từ tùy tùng môn hạ gì đó sau này không nên nhắc tới nữa." Khương Vọng ôn nhu nói: "Nếu như Lâm huynh không phiền thì cứ ở lại đây. Trên đại lộ dài đằng đẫng, con người ai mà chẳng có lúc gặp phải khốn cảnh, mọi người không ngại thì đồng hành cùng nhau."
Bạch Ngọc Hà vốn là đang chờ xem xem Khương Vọng từ chối như thế nào, không ngờ tới Khương Vọng lại đồng ý một cách thẳng thắn đến như vậy.
Đến cả Lâm Tiện cũng muốn chuyển vào ở.
Một tòa tửu lâu nho nhỏ ở Thiên Phong cốc này, là sản nghiệp hiếm lạ độc đáo gì sao?
"Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy thế nào?" Khương Vọng hỏi.
"À, ồ." Bạch Ngọc Hà giống như vừa thất thần trong giây lát, bị gọi tỉnh lại vô cùng tự nhiên, y cực kỳ phong độ cười nói: "Tất nhiên là quá tốt! Lâm huynh là một người cực kỳ tài năng, nếu đã nguyện ý hạ mình đến tửu lâu của chúng ta, thì cá nhân ta vô cùng hoan nghênh huynh."
Hắn ta nhìn xung quanh bốn phía một cái, sau đó nói: "Lâm huynh cứ ở lầu mười một này là được, để ta phái người ngăn vài gian phòng ra cho ngươi.'
Lâm Tiện gật đầu tỏ ý cảm tạ: "Bạch huynh không cần quá phí tâm, Lâm mỗ vốn đã quen với cuộc sống đơn giản, chỉ cần ba thước đất với một tấm bồ đoàn là được rồi."
Lại là một người muốn làm tùy tùng môn hạ chứ không muốn làm môn khách, cũng không cần bất cứ cái gì, chỉ cần một tấm bồ đoàn. Lại đồng dạng cũng là thiên kiêu Hoàng Hà.
Bạch Ngọc Hà có một chút cảm giác nguy cơ không thể giải thích được.
"Như vậy không được. Nhưng điều tôn trọng nên có, Bạch Ngọc Kinh của chúng ta tuyệt không thể thiếu được."
Hắn ta khoác vai Lâm Tiện nói: "Nào, chúng ta xuống lầu rồi từ từ nói chuyện. Mấy chuyện vặt vãnh này không cần làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của Khương huynh."
Hai người đi xuống lầu mười một, sau khi sắp xếp xong phòng cho Lâm Tiện, Bạch Ngọc Hà mới làm như không có chuyện gì nói: "Ngươi có biết tại sao tửu lâu này lại gọi là Bạch Ngọc Kinh không?"
"Bởi vì đây là nơi ở của tiên nhân?”
"Bởi vì ta tên là Bạch Ngọc Hà”
Lâm Tiện đã hiểu: "Vậy ngươi là thủ lĩnh, còn ta là phó thủ lĩnh"
Bạch Ngọc Hà võ võ bờ vai của y, hoàn toàn im lặng. ...
Bạch Ngọc Hà, vị môn khách đầu tiên, ban đầu không hề nghĩ rằng việc Khương Vọng chạy đến Tinh Nguyệt nguyên để ẩn giấu tài năng lại thất bại đến thế.
Việc Lâm Tiện tìm đến đây hoàn toàn không phải là kết thúc, mà giống như một sự khởi đầu.
Kể từ đó trở đi, vô số người đã tìm đến tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, muốn bái phỏng cầu làm môn hạ của Khương Vọng.
Đại đa số mọi người đều cho rằng, một người vang danh thiên hạ như Khương Vọng, đã lựa chọn đơn độc rời khỏi Tề quốc, là vì muốn tự mình thành tựu đại nghiệp. Trong thế giới ngày nay, việc tạo thành một bá chủ quốc là điều gân như không thể, nhưng với danh tiếng, thực lực, và tương lai rõ ràng của Khương Vọng... Nếu hắn thực sự muốn kiến quốc, thì một cường quốc có tính khu vực vẫn vô cùng có khả năng phá đất vươn lên.
Đã thế Khương Vọng còn có thể bình an vô sự sau khi rời khỏi Tê quốc nhiều ngày đến như vậy, điều đó cho thấy rõ hắn đã chống chọi được với những đợt phản công của các thế lực công khai và bí mật mà hắn đã đắc tội khi còn là Tê quốc quân công hầu, tương lai chắc chắn rất đáng để hứa hẹn.
Vì vậy, những người tự cho mình là nhân tài, có tài nhưng không gặp thời, lần lượt tới tự tiến cử, tất cả đều mong muốn được làm tòng long chỉ thần.