Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3835

Chương 3835 Chương 3835Chương 3835

Cũng may Bạch Ngọc Hà còn nhớ hắn ta với Khương Vọng không phải tới đây để chiêu binh mãi mã, nên đều thay Khương Vọng chặn hết ở bên ngoài.

Có người biết khó mà lui.

Có người lại coi đây là một cuộc khảo nghiệm, thuận thế thường trú ở tửu lưu Bạch Ngọc Kinh, mỗi ngày đều đến đây ăn uống bái phỏng, hy vọng có thể khiến cho Khương Vọng nhìn thấy sự chân thành của họ.

Bạch Ngọc Hà cũng không có ý xua đuổi, lấy đó để tạm thời hỗ trợ việc làm ăn của tửu lâu.

Cho đến một ngày, một người nam tử với khuôn mặt tuấn tú, tóc dài thả qua vai, tiến vào Bạch Ngọc Kinh.

Người này mặc dù không để lộ chút khí thế bên ngoài nào, nhưng khí chất đặc biệt nguy hiểm khác biệt hoàn toàn với người khác, vẫn khiến Bạch Ngọc Hà đang bận rộn tính toán sổ sách phía sau quầy phải cảnh giác.

Hắn ta chủ động bước ra khỏi quầy: "Khách quan muốn dùng gì? Bổn tiệm có mỹ tửu tới từ thiên hạ ngũ vực, quy tụ những đại trù của lục quốc, chỉ có thứ ngài không thể nghĩ tới, chứ không có thứ mà ngài không thể ăn được."

Những người uống rượu gần đó nhanh chóng nhìn sang, muốn xem xem người phải khiến đại chưởng quỹ Bạch Ngọc Kinh phải trịnh trọng đối đãi là người phương nào.

Vị khách kia hiển nhiên rất ngạc nhiên trước thực lực của tòa tửu lâu này: "Lục quốc là?"

Bạch Ngọc Hà mặt không đổi sắc: "Húc, Chiêu, Xương, Dực, Dung, Thân."

Hảo gia hảo, mấy quốc gia này, cái sau còn nhỏ hơn cái trước.

Mí mắt của vị nam tử tuấn tú giật giật: "Nếu ngươi không nói tỉ mỉ, ta còn tưởng quý điến là nơi hội tụ của ngự trù từ sáu nước bá chủ quốc."

Bạch Ngọc Hà bình tĩnh nói: "Bổn điếm không lừa già dối trẻ."

"Nhưng người khác nghĩ thế nào, thì không phải chuyện của ngươi phải không?"

"Người khác thể hỏi ta mà." Bạch Ngọc Hà mỉm cười.

"Tốt lắm, đúng là thương nhân, sau này nếu không làm ăn được nữa, thì có thể đến tìm ta." Vị khách vừa nói, vừa tìm một chỗ trống bên cửa sổ ngồi xuống: "Không cần mang món lên, chỉ lấy một bình rượu đắt tiên nhất."

"Mang một bình Thần Tiên Túy lên!" Bạch Ngọc Hà phân phó, sau đó nhìn khách nhân nói: "Các hạ khí chất phi phàm, khẳng định không phải thường dân. Ngươi cũng đến bái phỏng Đông gia của chúng ta hay sao?"

Nam nhân tuấn tú cười như không cười, lời nói ngắn gọn súc tích: "Ta tới đòi nợ”"

Lời này vừa nói ra, Bạch Ngọc Hà bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, khí huyết nhanh chóng hội tụ.

Tại cầu thang lầu hai, Lâm Tiện cũng không nói một lời xuất hiện, tay đặt trên cán đao Khảm Sài đao.

Mà tâm mắt của nam tử tuấn tú, chỉ nhàn nhạt quét qua người bọ họ.

Cái loại xúc cảm âm lãnh như có thực chất này, khiến cho Bạch Ngọc Hà dường như ngửi thấy mùi vị của sự mục nát.

Vào thời khắc giương cung bạt kiếm này —— "Không cần căng thẳng"

Khương Vọng mỉm cười xuất hiện, vỗ vai Bạch Ngọc Hà, xua tan khí tức âm lãnh đang đến gần hắn ta, rồi ngồi đối diện với vị khách nhân này.'Đã lâu không gặp."

Vị nam tử tuấn tú cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không dám gặp ta đấy."

"Tại sao ta lại không dám gặp ngươi?" Khương Vọng hỏi ngược một câu, lại nhíu mày một cái: "Sao sát khí lại nặng như thế? Thần du tinh khung đều bị ngươi dọa quay lại rồi."

Trông thấy dáng vẻ quen thuộc của bọn họ như vậy, Lâm Tiện lại lặng lẽ biến mất, Bạch Ngọc Hà lại quay trở lại sau quây, tiếp tục giải quyết những công việc còn dang dở.

Mà tiểu nhị trong điếm bưng một bầu rượu đi ra, cũng phân vân không biết có nên tiếp tục dâng lên hay không.

Khương Vọng lăng không nhất chiêu, tiếp bầu rượu tới, đặt ngay ngắn lên bàn rượu.

Doãn Quan cũng tự nhiên cầm lấy ly rượu, lật lại một cái, giơ ngón tay nhẹ nhàng đẩy, chờ Khương Vọng rót rượu cho mình. Miệng nói: "Xin lỗi, vừa mới làm xong một đơn làm ăn. Có chút khó kiềm chế."

Khương Vọng rót đầy ly rượu cho y, liền đặt bầu rượu sang một bên.

Doãn Quan đang định dùng tư thái lưỡi đao liếm máu để uống sạch ly rượu, nhưng khi đưa ly tới gần môi thì lại dừng lại, đột nhiên cảnh giác nhìn Khương Vọng: "Sao ngươi không uống?"

"À, bây giờ ta không muốn uống rượu." Khương Vọng tùy ý đáp.

Doãn Quan mang theo nghi hoặc nhìn Khương Vọng: "Ngươi không hạ độc trong rượu đấy chứ?"

"Ta độc chết ngươi thì có ích lợi gì?" Khương Vọng hỏi ngược lại.

"Miễn được một khoản nợ lớn." Doãn Quan đáp.

Khương Vọng vuốt tay, tiếc nuối nói: "Nguyên nhân chủ yếu là ta không giỏi việc này."

Doãn Quan đặt ly rượu xuống.

"Này, một khi đã mở ra thì không thể đổi trả nha!" Khương Vọng cường điệu nói.

Trong tửu lâu tiếng người ồn ào huyên náo, bên cửa sổ có hai người ngồi đối diện.

Doãn Quan thành khẩn nói: "Không phải ta không tin ngươi, chỉ là ta phải tôn trọng nghề nghiệp của ta... Đúng rồi, nghe nói ngươi đã rời khỏi Tê quốc, chúc mừng ngươi!"

"Có gì mà mừng?” Khương Vọng nhíu mày.

"Ta cảm thấy vui thay cho ngươi!" Doãn Quan điên cuông ám chỉ: "Ngươi vừa rời khỏi Tê quốc là cuốn theo không biết bao nhiêu của cải, nợ gì cũng có thể trả được. Từ nay về sau rũ hết nợ nần được nhẹ thân, là một kẻ tự do trên thế gian!"

"ÀI" Khương Vọng thản nhiên nói: "Ta tay trắng rời Tề."

Doãn Quan chậc một tiếng: "Chuyện như thế này nghe rất vô lý, nhưng đặt lên người người thì chẳng hiểu sao lại trở nên hợp lý."

"Chi phí để các ngươi ra tay thật sự quá đắt!" Khương Vọng oán trách, ném một cái túi ra trước mặt Doãn Quan: "Trả trước một chút."

"Cũng có rẻ mà, nhưng vậy thì có thể giúp được ngươi sao? Chúng ta làm để lấy danh tiếng, tiền nào của nấy thôi!" Doãn Quan cầm cái túi lên ước lượng, liếc hắn nói: "Ngươi vẫn thành thật như vậy, nói một chút thì đúng là chỉ có một chút."

"Vậy chi bằng để lần sau..." Khương Vọng vươn tay ra.

Doãn Quan nhét túi tiền vào trong ngực, thấy Khương Vọng ngượng ngập thu tay lại mới nói: "Thật sự không thể bỏ ra nhiều hơn sao?"

Khương Vọng nói: "Hay là ta thế chấp Bạch Ngọc Kinh cho ngươi."

Doãn Quan từ từ đáp: "Thế chấp Bạch Ngọc Hà còn tạm được."

Khương Vọng tỏ vẻ tiếc nuối: "Tiếc là ta không có quyền lực này."

Doãn Quan tựa vào thành ghế, lười nhác đánh giá tòa tửu lâu này: "Một khi sát thủ có ý định dừng lại thì cũng là lúc hắn phải chấp nhận phán quyết của vận mệnh."
Bình Luận (0)
Comment